Khi mới ra trường tình cờ xem bộ phim "xuân hạ thu đông" của Nhật kể về nghiệp lực của chúng sanh tạo ra cứ luân chuyển mãi không ngừng, bắt đầu bằng câu chuyện của một cậu bé. Cậu ta thường hay bắt ếch bẻ chân hay bắt cá cột đá... Để rồi một ngày cậu ta khi lớn lên không tránh khỏi chữ ái tình, dục vọng, phải bỏ chùa ra đi tìm hạnh phúc, đến khi quay đầu lại thì đã muộn màng, tội lỗi rất nặng, may mắn được sư phụ cảm hoá quay đầu hướng thiện. Tuy nhiên khi sư phụ mất đi thì một cậu bé khác lại đến với cậu ta và rồi cậu bé này cũng tiếp nối những nghiệp lực giống như cậu ta, và cứ thế...
Khi xem xong bộ phim tôi bất giác nhìn lại mình, đây đúng như bản án cho tôi. Lúc nhỏ tôi cũng hay bắt cá, cắt vây, phơi khô cho chết, câu cá, mốc lưỡi câu vào cá cho bơi xem chơi... Thật khiếp! tôi hối hận... Cũng có lần thấy tổ chim tôi lại chọc phá, trứng chim rớt xuống sông, chim mẹ kêu tha thiết, tiếng kêu đó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi...
Bây giờ đã học Phật Pháp nhớ lại tôi cảm thấy rùng mình, tội lỗi, tôi đã phải sám hối rất nhiều, cố gắng làm nhiều việc thiện... Để chuộc lại lỗi lầm của mình
Nam Mô A Di Đà Phật