Con Người Và Số Phận
Thơ phúng điếu, thời sinh viên
Thơ phúng điếu, thời sinh viên
___________________________________________
Lấy chồng rồi lại bỏ chồng đi
Sinh con nuôi nấng chẳng được gì
Bước đi sao thấy lòng nặng trĩu
Ngày tháng dần đi như mọi khi
Thuở ấy con thơ còn nhỏ dại
Mẹ đây hờ hững chẳng muốn đi
Nay đà mất kiếp còn gì nữa
Nẻo một cành mai thấu trời chi.
______________________________________________
Ngày 5/2/2000 nhằm mùng một Tết Canh Thìn
Thương nhớ dì Thơm (em mẹ) tự vẫn (28 Tết)
Làm bài này xong, khoảng vài tuần sau, có thấy dì qua giấc mơ, dì nói lời cảm ơn tôi, rồi dì đi. Nhìn thấy dì rất hốc hác, buồn thảm, tóc xoã, áo trắng, rất ghê rợn... Hoảng hồn thức dậy lúc đó nửa đêm, người tôi ướt đẫm mồ hôi, cảm giác cả người lạnh lẽo... Nhiều năm sau, nghe mẹ nói lại, cũng gặp trong mơ, lúc đó dì ăn mặc rất đẹp, rất sang trọng, dì nói bây giờ vui rồi, vì được ở trong chùa nghe kinh giảng pháp, dì biết tu hành...
Dù thân xác hay thân trung ấm khi đã quay đầu về Phật Pháp thì luôn an lạc, thanh cao, thoát tục.
Nam Mô A Di Đà Phật