Tôi nhớ lúc còn nhỏ khoảng 4-5 tuổi gì đó, ba mẹ có dẫn đi chơi. Tôi mặc cái áo màu vàng, có túi nhỏ phía trước, trong đó bỏ ít tiền. Ba mẹ dẫn tôi vào một nơi cũng hơi đông người, có bà ăn xin đến, ba mẹ kêu tôi cho bà ta ít tiền, tôi vội chạy theo bà ta, lấy tiền trong túi gởi cho bà, xong quay lại, lúc đó còn rất thơ ngây nên chẳng biết gì, tuy nhiên ấn tượng này tôi vẫn còn nhớ mãi, chẳng biết vì sao. Bây giờ mỗi lần cho đi tôi cứ nghĩ mình như đứa bé hôm nào cho một cách vô tư, không cần nghĩ gì cả, chỉ cần biết mình đã cho đi và an nhiên tự tại...
Tôi có làm bài thơ tựa "Cúng dường" trong phần thi văn.
Hãy cho đi với sự an lạc, thảnh thơi.
Bởi vì bố thí cho người khác chính là bố thí cho mình sự hạnh phúc, thanh cao...
Nam Mô A Di Đà Phật