Chuyển đến nội dung chính

Lạy Phật, Tranh Vẽ Cũng Là Pháp

Chánh Đạo: Lạy Phật, Tranh Vẽ Cũng Là Pháp
==========
     "Đường mây qua xứ tuyết", sách kể về một vị sư Nam tông ở Tích Lan, Lama Angarika Govind, cơ duyên đến Tây Tạng, được điểm đạo và trở thành một vị Lạt Ma. Câu chuyện ấn tượng đối với tôi nhất chính là vào nửa đêm ông bừng tỉnh, người lã mồ hôi dù trời rất lạnh với hình ảnh của một lão sư (không biết chữ, giữ nhiệm vụ quét dọn, lau chùi, thắp đèn cho chùa...) đảnh lễ chư Phật, Bồ Tát. Sự đảnh lễ lạy Phật chân thành tha thiết của vị sư già đã mang đến cho Govind một bài học quý báu về sự kính lễ. Các bức tượng trong chùa trở nên sống động đang ngắm nhìn và mỉm cười, cảm nhận được sự thành kính của vị sư đó... Bản thân khi đọc tới đây cũng giật mình, quả thật mình chưa có một sự thành kính đến như thế, tự thấy hỗ thẹn, từ đó tôi có thêm một bài học:  Lạy với sự chân thành, sự thành kính tối thượng, mười phương chư Phật đang tiếp sự thành kính của chúng ta. Một lạy bằng muồn ngàn lạy.
     Vị sư già Kachenia luôn quán xét từng cử chỉ lời nói, ông làm những công việc nhỏ nhặt, đơn giản nhưng sự thanh tịnh an lạc trong tâm thật lớn lao vô cùng. Tôi phải học cách sống và tu tập như thế này, từng hành động cử chỉ lời nói phải trong tĩnh thức, bởi luôn có một vị phật trong tâm mình.
     Năng lượng từ Lạt Ma Tomo (Tomo Geshe Ripoche) tỏa ra giúp mọi người an lạc, hạnh phúc, mọi phiền não biến mất, đây là năng lượng của tình yêu thương, của từ bi. Các bậc giác ngộ đều có năng lượng này. Tôi may mắn được cảm nhận nguồn năng lượng này vài lần, như trong mục giấc mơ "Nơi ba ở", mục chánh đạo "Nương tựa", mục niệm phật "Năng lượng của tình yêu thương", tuy sự cảm nhận chỉ yếu ớt nhưng tôi tin, bằng sự thành tâm tu hành, thay đổi bản thân, ngày nào đó mình cũng có nguồn năng lượng mạnh mẽ này, để có thể kết nối mọi người lại với nhau bằng tình yêu thương, vì chúng ta cùng có dòng máu đỏ và nước mắt mặn.
     "Đường mây qua xứ tuyết" lại tiếp tục kể về sứ mạng của Govind khi ông phải đến những ngôi chùa củ kỹ đã bị phá hủy bởi lịch sử, bởi con người; ông đến đó không phải khôi phục lại những ngôi chùa này mà là khôi phôi phục lại những tác phẩm vẽ trên đó, những tác phẩm này không phải là những bức tranh thông thường, tất cả đều là Pháp Phật, là những thông điệp, là năng lượng của từ bi, ông phải tiếp tục lưu truyền, hoằng dương cho hậu thế...
   Pháp Phật là vô thượng, tranh vẽ là một trong số các pháp tu. Nhìn tranh ta cảm nhận thông điệp ẩn chứa bên trong. Từ thông điệp đó soi rọi lại bổn tánh mình. Cánh cửa sẽ mở, dẫn tới một con đường. Đó là con đường giải thoát khỏi luân hồi.
     Từ khi đọc qua tác phẩm này, tôi bắt đầu hiểu thêm rằng, văn tự hay bất cứ phương thức nào khác đều là hình tướng của Pháp, không mô tả trọn vẹn Pháp Phật được, chúng ta biết nương vào đó như ngón tay chỉ trăng để thẳng hướng mà đến với sự vô thượng này, khi tâm đã lắng trong thì mọi thứ sẽ rõ ràng sáng tỏ. Nếu ta cứ chấp mãi vào văn tự hình thức thì không sao hiểu hết được những giáo lý mà Phật đã dạy...
==========
Chuyện bên Thầy
TU CÁCH NÀO MỚI CHÁNH

   Mẩu chuyện dưới đây là do anh út Trát ở Mỹ Hội Đông kể cho chúng tôi nghe:
   Chuyện của anh Huỳnh văn Chấn là một giáo chức ở quận Tân Châu, thời Pháp thuộc. Nguyên khởi anh Chấn theo chủ nghĩa Cộng sản. Trên con đường hoạt động chống Pháp anh phải chịu nhiều gian khổ, rày đây, mai đó và anh vào tù ra khám không biết bao nhiêu lần, nên anh chán nãn, anh muốn tìm sư học Đạo. Một hôm anh đi vùng Hà Tiên, Rạch Giá và gặp được một nhà Sư với đạo hiệu Pha Kia. Ông Sư nói rằng:
   “Nếu ai chịu theo tôi, tôi sẽ dạy cho phương pháp nhập thất, niệm Phật trong vòng một trăm ngày, tôi hộ cho sẽ được thấy Phật.” Nghe nói tu mau thành, anh Chấn bằng lòng theo ông Sư.

   Thế là anh phải bỏ tiền ra để anh bạn cất cho anh một cái cốc và nấu cơm hộ thất cho anh, cùng lúc phải nuôi ông Sư ở trong nhà để dạy anh cách thức niệm Phật. Bắt đầu anh nhập thất niệm Phật cũng gần đủ một trăm ngày, vì sự lo lắng cho nên đang niệm Phật mà lòng bị chao động, anh nghĩ rằng ông thầy dặn mình niệm một trăm ngày sẽ thấy Phật, nhưng mình niệm tới đây cũng gần rồi mà không thấy gì hết. Bỗng nhiên anh thấy một hình Phật hiện ra trước mắt, rồi phút chốc mất đi, bèn liền hăng hái lên, anh nghĩ chắc là mình niệm đúng một trăm ngày sẽ thấy. Đúng một trăm ngày anh Chấn ra thất.
   Đã không thấy Phật mà còn được anh bạn cho hay là ông Sư từ giã bỏ đi ba hôm trước. Lúc bấy giờ thì anh Chấn mới hiểu ngay, ông sư lợi dụng mình nuôi ông ta một trăm ngày, chớ không phải dạy cách thức tu để thấy Phật. Anh thua buồn về Tân Châu làm đơn xin dạy học. Đến năm 1939, Đức Thầy khai sáng nền Đạo tại Hòa Hảo. Anh Chấn đang dạy học, nghe những người đi Hòa Hảo về, họ nói Đức Thầy là một vị Phật sống ra đời cứu độ nhân sinh. Anh Chấn lại có tâm muốn tầm đạo, nghe thì anh muốn đi, nhưng lúc đó mắc bận dạy học ngày hai buổi, bận việc quá anh không đi được. Mãi đến mùa Hè năm 1940, khi Đức Thầy bị người Pháp lưu đày xuống Rạch Xà No ở tại nhà ông Hương Bộ Thạnh, thì anh Chấn mới sắp xếp việc để đến viếng Ngài..


   Trong cuộc đi nầy anh Chấn mặc Âu phục để tỏ ra mình là người trí thức. Vào khoảng hơn 11 giờ trưa tại nhà ông Bộ Thạnh, ba gian cửa đều mở trống, Đức Thầy bảo người nhà đều ở hết phía sau, chỉ một mình Đức Thầy Đức Thầy ngồi ở bàn và đang cúi xuống viết. Anh Chấn nhìn thấy tướng mạo thì độ chừng là Đức Thầy, nhưng đứng chờ một hồi lâu không thấy Đức Thầy ngước lên. Bấy giờ anh mới để giày nón, bước lên thềm gạch đi thẳng vào và chân ấn mạnh xuống, ý làm cho Đức Thầy hay có khách đến, nhưng Ngài vẫn điềm nhiên, không ngó lên. Anh liền quay ra sân, lòng thầm trách:
– Người ta nói ông nầy là Phật, nhưng tại sao ông có vẻ khi người.
   Qua một giây suy nghĩ, anh đã bước xuống nhà khách, anh tự bắt lỗi mình, hay là tại mình vô phép nên người ta không tiếp chớ gì? Nghĩ thế, anh Chấn liền lột nón, gở kiếng và cởi giày để lại rồi bước thật nhẹ trở vào. Bấy giờ Đức Thầy mới đứng dậy nghiêm trang chào khách và hỏi:
– Ông biết tôi là ai không?
   Anh Chấn chưa biết phải trả lời ra sao, trong người anh bắt run lên như bị bịnh rét.
   Thấy anh Chấn không trả lời được bấy giờ Đức Thầy mới nói tiếp, ngón tay Ngài vừa chỉ vừa nói:
– Chúa trùm Cộng sản là tôi đây!
   Nói xong Ngài ngồi xuống ghế, còn anh Chấn đứng, cả mình và tay chân đều run hết, anh cố kềm và suy nghĩ:
   “Mình đã từng tiếp xúc với hàng trí thức, lên quan, xuống huyện, với các nhà Sư, nhưng chưa bao giờ mình biết sợ môt ai, mà hôm nay sao mình chỉ gặp ông nầy mới nói với mình có mấy tiếng mà mình khiếp sợ như thế nầy. Thật là điều kỳ lạ quá, chắc ông nầy không phải là bực tầm thường”. Lòng anh Chấn nghĩ đến đó, tự nhiên trong người bớt run, anh mới chấp tay lại:
– Thưa ông Tư! Trước kia tôi có gặp một nhà Sư, sư dạy cho cách vào thất niệm Phật trong vòng một trăm ngày, sư sẽ hộ cho được thấy Phật. Chẳng biết tu như thế là chánh hay không chánh? Nhờ ông Tư chỉ dạy cho biết.
   Đức Thầy vui vẻ đáp:
– Đó là Ma Ba Tuần nó hiện ra cảnh ấy, chớ Phật đâu đó mà chánh.
   Anh Chấn nghe Đức Thầy nói thế, anh liền hỏi thêm:
– Vậy phải tu làm sao mới chánh?
   Bấy giờ Đức Thầy lấy bàn tay thoa vào ngực ba vòng và nói:
Tu làm sao hàng phục được lòng tà quấy của mình mới chánh.
Anh Chấn nghe được câu giải đáp của Đức Thầy, anh nhận thức được chân lý tu hành cho nên anh hết sức vui mừng khâm phục, bèn quì xuống nhờ Đức Thầy cho qui y thọ giáo.
==========
Nam Mô A Di Đà Phật


Được Xem Nhiều

Hít Vào Tâm Phẳng Lặng, Thở Ra Miệng Mỉm Cười

Chánh Đạo: Hít Vào Tâm Phẳng Lặng, Thở Ra Miệng Mỉm Cười Ngày 8/9/2016 ==========     T rong lúc mọi người đang chuẩn bị cho lễ cưới của người cháu vợ, tôi tranh thủ chạy đến tịnh xá Lan Nhã Kỳ Viên, trước là cúng lạy, hai là tôi hy vọng gặp được sư phụ để giúp tôi giải được khúc mắc trong tâm mình.       Phong cảnh nơi đây yên tĩnh, vắng lặng, mát mẽ. Tôi bước vào chánh điện lạy Phật. Trong quá trình cúng lạy tôi nghe giọng một người nữ đang trò chuyện cùng sư trụ trì. Hôm nay tôi đã có may mắn gặp sư phụ rồi (đây là lần thứ hai tôi được gặp, lần đầu gặp sư phụ khi tôi 11 tuổi lúc đó ba vừa mất). Vào đảnh lễ tổ Minh Đăng Quang, tôi cầu nguyện sự gia hộ để có thể dẹp bỏ được những vọng tưởng, chiến thắng tham sân si. Tôi lễ bái xong, ngồi xuống, thì bổng nhiên người nữ lúc nãy hỏi sư phụ cách diệt trừ sân hận trong lòng. Rồi tôi nghe một câu pháp: "Hít vào tâm phẳng lặng, thở ra miệng mỉm cười" . Tôi vui mừng lắm, câu này rất đúng với tâm ý của mì...

Ngũ Nguyện Cầu

Chánh Đạo: Ngũ Nguyện Cầu Tháng 11/2016 ==========       T rung tuần tháng 11 này tôi cùng gia đình về Vườn Bồ Đề dự khóa tu 49 ngày (tôi chỉ dự được 3 ngày cuối). Bấy lâu nay bản thân thường thắc mắc không hiểu lắm bài Ngũ nguyện cầu của Đức Thầy chỉ dạy, bài cúng như thế này: Nam mô nhứt nguyện cầu: Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Nhơn Hoàng, Liên Hoa Hải Hội, Thượng Phật từ bi, Phật vương độ chúng, thế giới bình an Nam mô nhị nguyện cầu: Cửu Huyền Thất Tổ tịnh độ siêu sanh Nam mô tam nguyện cầu: Phụ mẫu tại đường tăng long phước thọ thọ, phụ mẫu quá khứ trực vãng Tây Phương Nam mô tứ nguyện cầu: Bá tánh vạn dân từ tâm bát ái, giải thoát mê ly Nam mô ngũ nguyện cầu: Phật Tổ, Phật Thầy từ bi xá tội đệ tử tiêu tai tịnh sự, trí huệ thông minh giai đắc đạo quả     Tôi thường thắc mắc tại sao nguyện đầu tiên cầu cho thế giới, mãi đến nguyện thứ tư mới đến bá tánh vạn dân, chính giữa lại ...

Vượt Qua Thử Thách

Vượt Qua Thử Thách 24/10/2019   -----------------------     Từ trẻ cô đã biết đến Phật Pháp, tu hành khá tinh tấn. Sau khi lập gia đình, do bận bịu cuộc sống việc tu hành bị gián đoạn. Tôi biết đến cô nhờ một chuyến đi công tác. Gặp cô tôi cảm thấy rất thân thiện. Tuy nhiên trên khuôn mặt của cô luôn thể hiện sự sầu muộn, lo lắng. Các con của cô công việc chưa ổn định, người con trai không tích cực làm việc như mọi người, gây rất nhiều phiền não đến cho cô. Gia đình cũng không dư dả gì. Tôi với cô rất thân thiết như người trong gia đình.    Năm 2012 cô thấy sức khỏe yếu hẳn, đi kiểm tra, phát hiện mình bị ung thư. Cô hơi rối trí. Gian đoạn này gia đình đang có những trục trặc, khó khăn, tiền nong không có nhiều. Cô được đưa vào Sài Gòn chữa trị. Căn bệnh hành hạ cô rất nặng nề, lại thêm con cái chưa ổn định nên tinh thần của một người mẹ như cô càng bế tắc hơn. Mọi thứ bắt đầu đổ dồn về cho cô. Vì khó khăn về tiền bạc, nên cô dự định bán nhà, một phần dành ...