Trong phòng làm việc khoảng 10m2 có vài nhân viên. Cánh cửa mở ra, một hộ lý và một điều dưỡng cùng đưa một bệnh nhân, đang nằm trên băng ca vào phòng, bên cạnh còn có thân nhân. Người bệnh khó thở nên phải thở qua oxy nhánh có đẩy kèm theo bình oxy. Do bất cẩn, bình oxy đổ ngã, một tiếng rầm kèm theo tiếng xì hơi rợn người. Mọi người chạy tán loạn. Chỉ còn lại tôi và người bệnh đang nằm trên băng ca (nếu bệnh nhân còn đi được thì có lẽ chỉ còn một mình tôi ở lại). Thật may mắn, tôi vẫn đang niệm Phật, nhìn bình oxy, vội vàng vặn khoá, rồi đỡ bình lên, tôi nghĩ bất quá thì về Tây Phương sớm chút. Sau đó mọi người quay lại bàn tán xôn xao, tôi nhắc nhở, muốn chạy thì nhớ kéo bệnh nhân theo...
Tôi cũng nhớ câu chuyện của Đức Thầy khi hỏi các đệ tử: "Ai theo thầy?", mọi người đồng giơ tay: "Con theo thầy...". Rồi tiếng súng nổ, mọi người chạy tán loạn, chỉ còn lại vài người bên Đức Thầy...
Tâm bình thản thì dù mọi việc xấu hay tốt thì tâm vẫn bình thản.
Mục đích tu tập của tôi cũng là để luyện được tâm bình thản!
Nam Mô A Di Đà Phật