Chiều 4/9/2016
Vợ chồng đi ngang đoạn đường, tôi thấy có ai đó bỏ một kệ gỗ, ván nguyên miếng chứ không phải ván ép, trong đầu nảy sinh cách thiết kế một kệ nhỏ, tôi dừng lại nhìn lại kệ bỏ đó. Vợ vỗ vai tôi: "bệnh nghề nghiệp hả?" (Trước đây tôi thường lấy gỗ về chế tác bàn, tủ... Nên khi gặp chúng là suy nghĩ tìm cách tái chế để sử dụng, vợ tôi coi đó như là bệnh nghề nghiệp). Khi nghe nói thế, tôi cười: "Ừ bệnh nghề nghiệp!", rồi đi tiếp. Khi về cũng đi ngang kệ ấy, nhìn lại nó, tôi nói: "Kệ ván tốt vậy sao mà bỏ?". Vợ tôi kéo tôi đi...
Tôi chợt nhớ đến câu chuyện của bác hai Như Sanh, có đứa cháu hỏi bác Hai cách buông xả, bác nói đơn giản, cầm cái ly lên muốn bỏ thì buông tay ra, không cần phương pháp gì cả, còn không muốn bỏ thì dù cái ly có vỡ chúng ta vẫn còn luyến tiếc cầm mảnh vỡ của nó lên... Tôi vẫn chưa buông bỏ hẳn được, tôi lại nghĩ tiếp, tạo ra thêm kệ là có thêm đồ, mà có thêm đồ thì có thêm vướng víu, trong khi tôi lại muốn bỏ bớt ra, như vậy là không ổn. Thôi, vọng niệm tới đây là dừng được rồi, tôi quay về với chánh niệm: Nam Mô A Di Đà Phật.
Tập buông bỏ thì mới an lạc được, còn giữ thứ gì thì còn phiền não với thứ đó.
Nam Mô A Di Đà Phật