Trong phòng châm cứu, hôm đó tôi là bệnh nhân cần một lương y chăm sóc, nằm trên giường vừa được châm cứu vừa trò chuyện cùng một bệnh nhân khác. Cô đó khoảng hàng năm hay sáu gì đó, khuôn mặt hiền từ, cô là bệnh nhân quen của phòng điều trị đông y này. Tôi hỏi cô có đọc hoặc nghe qua "Cực lạc du lãm ký của pháp sư Khoan Tịnh chưa?". Cô nói đã đọc từ lâu rồi, quyển đó rất hay, cô khen tôi may mắn biết Phật Pháp sớm, còn cô biết muộn quá.
Tôi hỏi: "Cô có tụng kinh hay niệm Phật mỗi ngày không?"
Cô nói: "Cô tụng kinh Pháp Hoa mỗi tối và niệm Phật, cô sợ hoa sen của cô bị héo gãy nên cô phải chăm sóc nó mỗi ngày, cho nó tươi đẹp con ạ...". Giọng cô rất dễ thương, nhẹ nhàng, đầy sự tha thiết, khi nghe câu nói phải chăm sóc hoa sen mỗi ngày, câu nói đơn giản, mộc mạc, đầy sự khao khát về cõi Tịnh Độ, tôi thật sự rất khâm phục, rất kính trọng cô, cảm giác trìu mến và tha thiết...
Tôi hỏi tiếp: "Con cái của cô có tụng kinh, niệm Phật với cô không?". Cô trả lời có khi có, có khi không, tuỳ duyên mỗi người. Đối với cô, bây giờ lớn tuổi rồi phải dành thời gian tu tập, hành trì tinh tấn. Tôi thầm chúc cho cô có sức khoẻ tốt cho đến mãn đời để về với Đức Từ Phụ Di Đà.
Chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa sen luôn tươi đẹp, lớn lên mỗi ngày như vậy
mới xứng đáng làm con của Phật
Làm Phật nhi phải được lòng thành
Thì mới được vãng sanh Cực Lạc
Nam Mô A Di Đà Phật