Chuyển đến nội dung chính

Giữ Vàng

Chánh Đạo: Giữ Vàng
==========


   Dượng kể rằng lúc mẹ dượng còn sống, dượng lúc đó làm ăn có tiền, gom tiền mua vàng. Được một số vàng, dượng mang gởi cho bà cất giữ ở quê. Bà đem số vàng này cất chỗ bí mật, chỉ có một mình bà biết. Một thời gian sau, đột nhiên bà bị tai biến, không nói được, nằm trên giường hấp hối, nhìn con cháu, bà muốn nói ra chỗ cất vàng nhưng không tài nào nói được, thấy thế dượng tư và mọi người khuyên nhủ bà an tâm, vàng đó mọi người đã biết chỗ (thật sự thì chẳng ai biết cất ở đâu cả), mọi người khuyên bà ra đi an nhàn, thanh thản. Tuy nhiên sự uất ức vẫn còn trên khuôn mặt của bà và bà ra đi trong sự uất ức đó....
   Dượng tư rất hối tiếc vì hành động gởi tiền vàng cho mẹ mình. Lúc đó dượng chưa biết Phật Pháp, sau này hiểu Phật Pháp dượng rất lo lắng cho nghiệp lực của bà. Dượng đã cố gắng tu hành, làm phước thiện để hồi hướng công đức lại cho bà. Dượng cũng nhắc nhở mọi người đây là một kinh nghiệm cần học hỏi: "Đừng bao giờ đưa tiền, vàng, tài sản cho người già cất giữ". Việc này vô tình tạo nghiệp cho người nhà và con đường luân hồi đau khổ không bao giờ dứt.
   Điều quan trọng nhất lúc giai đoạn cuối đời là khuyên nhủ người nhà của mình buông bỏ tất cả, niệm Phật phát nguyện vãng sanh Tây Phương Cực Lạc, làm được như thế thì phước đức vô lượng.



   Tôi còn nhớ câu chuyện thế này: Gia đình nọ, có bà nội rất yêu thương đứa cháu trai của bà. Bà chìu chuộng quan tâm hết mức. Ngược lại đứa bé đó luôn đòi bà ẵm bồng, lúc nào cũng chạy theo bà. Rồi tuổi già bà cũng chết. Lúc trăn trối, ngồi bên bà nội, đứa bé vì thương bà quá, bé níu tay của bà kéo kéo, khóc lóc, bé kêu bà đừng chết ở lại chăm sóc cho bé. Bà già trong cơn hấp hối nhưng vẫn nói được câu cuối : "Bà sẽ ở lại chăm sóc con". Rồi bà đi... Khoảng thời gian đó ở xóm có một người phụ nữ vừa thụ thai. Sau thời gian, bé gái được sanh ra. Bé gái này lớn lên rất yêu thương cậu bé đã trưởng thành kia. Họ đã yêu thương và quyết định đám cưới... Ngày đám cưới , có một vị sư đắc đạo đi ngang, vị sư nhìn thấy câu chuyện tiền kiếp mới nói cho gia đình biết... Dĩ nhiên đứa bé gái trưởng thành kia chính là bà nội tái sanh, chỉ vì lời hứa với cháu nội của mình mà bà nội còn vương vấn nên mới luân hồi trở lại để được sống chúng, chăm sóc cho cháu mình....
   Còn một câu chuyện: Gia đình nọ là người Việt ở ngoại quốc (không nhớ ở nước nào) có bà mẹ qua đời. Một thời gian sau, con của bà ta mang về chú chó nhỏ đáng yêu. Cả nhà đều yêu thương chú chó này rất nhiều. Hôm nọ, gia đình nấu giỗ cho bà mẹ quá cố. Cô con gái nấu món ăn yêu thích của mẹ mình, trong đó có món khổ qua dồn thịt. Khi mang lên bàn thờ cúng, cô ta giật mình khi nhìn thấy chú chó nhảy lên ăn sạch món ăn đó. Đây là món ăn yêu thích của mẹ, lại nhớ đến mẫu chuyện chú chó đầu thai thời Đức Phật. Đem hỏi sư phụ. Thầy nói có thể do bà mẹ còn việc gì đó chưa hoàn tất, thầy nói với người con gái về kiểm tra lại. Cuối cùng cô con gái mới hiểu ra, mẹ cô ta còn một việc chưa hoàn thành nhưng lại chết bất ngờ, chưa kịp báo cho các con. Đó là số tài sản còn lại ở Việt Nam chưa hoàn tất các thủ tục...
=========
MA NẠP OANH VŨ VÀ CON CHÓ TRẮNG
Câu Chuyện Thời Phật Tại Thế
   Một thời đức Phật du hóa tại vườn Cấp Cô Độc nước Xá Vê, một hôm đức Phật đi khất thực đến nhà kia, khi ấy người chủ nhà là Ma Nạp Oanh Vũ Đô Đề Tử đi vắng. Tại nhà ấy có con chó trắng đang ăn thức ăn trong chậu bằng vàng trên một cái giường lớn. Lúc con chó trông thấy đức Phật từ xa đi tới, nó liền nhảy khỏi giường xuống sủa dữ dội, đức Phật nói vớí con chó: “Ngươi không nên sủa như vậy, ngươi hết sủa lại gầm gừ liên tiếp, ngươi không nên làm như vậy”; chó trắng lại càng giận dữ hơn, rồi vừa sủa vừa chạy đến bụi cây, nằm gầm gừ rên rỉ.
   Một lúc sau, Ma Nạp Oanh Vũ Đô Đề Tử về nhà không thấy con chó liền hỏi người giúp việc, và được biết nó đang nằm rên thiểu não trong bụi cây không chịu ra. Người chủ hỏi về nguyên do tại sao con chó vào bụi cây nằm gầm gừ thiểu não không chịu ra, có ai làm gì nó không?
   Ông được người giúp việc cho biết là không thấy ai đánh đập chó, chỉ có một điều là lúc nó đang ăn có Sa Môn Cù Đàm đến khất thực, nó thấy Sa Môn đến liền nhảy xuống sủa dữ dội, không biết Sa Môn có làm gì nó hay không, nhưng nó sủa ầm ĩ, rồi chạy vào bụi cây nằm ở đó rên rỉ không chịu ra.
   Ma Nạp Oanh Vũ Đồ Đề Tử vừa nghe người giúp việc nói xong, liền nổi giận, muốn hủy báng đức Phật, muốn vu khống Ngài, ông từ nhà tức tốc đến rừng Thắng lâm, vào vườn Cấp Cô Độc. Khi đức Phật vừa trông thấy ông ta từ xa đang đi đến, Ngài bảo các Tỳ Kheo:
- Các Thầy thấy người kia đang tiến tới đây không?
Mọi người nhìn ra đều thấy liền thưa:
- Bạch Thế Tôn, có thấy.
Đức Phật bảo:
- Nếu người kia mà chết ngay bây giờ thì như co duỗi cánh tay, chỉ trong khoảnh khắc, người kia liền sinh vào Địa ngục, tại sao vậy? Vì người kia đang nổi cơn thịnh nộ đối với Như Lai. Nếu có người nào do bởi có tâm sân giận mà qua đời, tất đến cõi ác, sinh vào địa ngục.
Đức Phật vừa nói xong giây lát, người ấy trong cơn giận dữ tiến vào, hướng Ngài mà nói:
- Hôm nay Sa Môn Cù Đàm có đến nhà tôi khất thực phải không?
Đức Phật trả lời:
- Hôm nay Ta có đến nhà Ông khất thực.
Người ấy hằn học nói:
- Cù Đàm, Ông đã làm gì con chó trắng của tôi khiến nó rất giận dữ từ trên giường nhảy xuống sủa dữ dội rồi chạy vào bụi cây gầm gừ rên rỉ, nằm thiểu não ở đó không chịu ra, tại sao thế?
Đức Phật trả lời:
- Hôm nay vào lúc gần trưa, Ta vào thành Xá Vệ khất thực, lần lượt đến nhà Ông, lúc ấy con chó trắng thấy Ta từ xa đến, nó từ trên giường liền nhảy xuống chỗ gần Ta sủa dữ dội. Ta liền nói với nó: “Ngươi không nên làm như vậy, ngươi hết sủa lại gầm gừ liên tiếp, ngươi không nên làm như vậy”, nó vẫn tiếp tục giận dữ sủa liên tiếp, sau nó vừa sủa vừa chạy vào bụi cây gầm gừ trong khi Ta rời khỏi nhà Ông.
Người ấy nói:
- Vô lý, Sa Môn Cù Đàm chẳng làm gì nó, tại sao nó đang mạnh khỏe, bỗng nhiên buồn rầu thiểu não như bị bệnh như thế?
Đức Phật nói:
- Vì nó có liên quan đến Ông.
Người ấy hỏi:
- Con chó trắng có liên hệ gì với tôi?
Đức Phật cản:
- Thôi Thôi, này Ma Nạp, tốt hơn đừng hỏi, Ông nghe việc này rồi chắc chắn không vừa ý đâu.
Ma Nạp Oanh Vũ Đồ Đề Tử nghe Ngài nói thế lại càng thắc mắc hỏi đến lần thứ hai rồi hỏi lần thứ ba như thế, đức Phật vẫn trả lời như thế, khi hỏi tới lần thứ tư, Ngài mới bảo:
- Ông đã hỏi Ta ba lần rồi mà vẫn không chịu thôi.

   Này Ma Nạp, Ông nên biết, con chó trắng ấy đời trước là cha của Ông, tên là Đồ Đề.
Ma Nạp Oanh Vũ vừa nghe xong tức thì nổi giận gấp bội, cho rằng mình bị xỉ nhục, liền vu khống đức Phật, hủy báng đức Phật, rồi nói:
- Cha tôi thực hành bố thí lớn lao cho người nghèo khổ, cúng tế vĩ đại, sau khi chết nhất định sanh lên cõi Trời Phạm Thiên, không thể tin được rằng cha tôi phải đọa vào loài chó hạ tiện; Ông đã phỉ nhục tôi, Ông là người nói bậy không bằng chứng, không thể nào tin được.
Đức Phật bảo:
- Cha Ông do bởi tăng thượng mạn nên vào loài chó.
Rồi đức Phật nói kệ:
Người nào tăng thượng mạn, 
chết rồi sinh sáu nơi, 
chó lợn gà và sói, 
lừa năm, địa ngục sáu.
(Tăng thượng mạn: tự cao, tự đại, không xem ai ra gì, cho mình là nhất)
Đức Phật nói tiếp:
- Này Ma Nạp, nếu Ông không tin lời Ta, có thể trở về nhà nói với con chó trắng ấy: “Nếu đời trước là cha của tôi, chó trắng hãy lên giường lớn”, chó trắng tất sẽ nhảy lên giường lớn. Lại nói: “Chó trắng nếu đời trước là cha của tôi, hãy ăn thức ăn trong bát vàng”, chó trắng tất sẽ ăn thức ăn trong bát vàng như trước.
Lại nữa, nói: “Chó trắng nếu đời trước là cha của tôi, hãy chỉ cho tôi kho tàng cất giấu vàng bạc, ngọc thạch, trân châu mà tôi không biết”, chó trắng sẽ chỉ cho nơi cất dấu kho tàng ấy.

Ma Nạp Oanh Vũ nghe những lời đức Phật nói trong lòng hoang mang, bán tín bán nghi, nhưng sự giận dữ đã giảm rất nhiều, nên nói:
- Thôi được, tôi sẽ về làm theo lời Sa Môn, nhưng nếu không đúng như thế, Cù Đàm sẽ chịu trách nhiệm về những lời nói này.
   Nói rồi Ma Nạp liền trở vê, đến ngay bụi cây chỗ chó đang nằm, nói với nó: “Nếu đời trước là cha của tôi, chó trắng hãy lên giường nằm đi”, chó nghe nói, liền chui ra khỏi bụi, rồi chạy về nhảy lên giường nằm. Ma Nạp lại nói: “Chó trắng nếu đời trước là cha của tôi, hãy ăn thức ăn trong bát vàng đi”, chó trắng liền ăn thức ăn trong bát vàng. Rồi Ma Nạp cũng lại nói: “Chó trắng nếu đời trước là cha của tôi, hãy chỉ cho tôi kho tàng cha cất dấu vàng bạc, ngọc thạch, trân châu mà tôi không biết”, chó trắng liền từ trên giường nhảy xuống đất đến chỗ người cha xưa kia ngủ nghỉ, lấy chân cào cào bốn nơi chân giường.
   Ma Nạp Oanh Vũ từ bốn chỗ đó đào lên được rất nhiều vàng bạc châu báu, rất vui mừng, vội quỳ xuống đất hướng về vườn Cấp Cô Độc lễ lạy sát đất ba lần mà tán thán rằng:
- Những lời Sa Môn Cù Đàm đều không hư dối, những lời Sa Môn Cù Đàm đều là sự thật, những lời Sa Môn Cù Đàm đều đúng hết thảy!
   Lễ lạy tán thán xong, Ông vội vàng đến chỗ Phật. Bấy giờ, đức Phật trông thấy Ma Nạp đang đi tới, Ngài bảo các Tỳ Kheo:
- Các Thầy có thấy Ma Nạp Oanh Vũ đang trở lại đây không?
Các Tỳ kheo nhìn ra rồi thưa:
- Bạch Thế Tôn, có thấy.
Đức Phật bảo:
- Nếu Ông ta qua đời lúc này, thì như duỗi cánh tay, chỉ trong khoảnh khắc chắc chắn sẽ sinh vào chỗ lành, vì Ông ta đang rất hoan hỉ, có tâm thiện đối với Như Lai. Nếu có người nào do bởi tâm lành lúc qua đời, tất đến chỗ lành sinh lên cõi Trời.
   Ma Nạp Oanh Vũ đến chỗ đức Phật, cúi đầu vái lạy, rồi ngồi vào một chỗ, đức Phật liền hỏi:
- Thế nào Ma Nạp, như ta đã nói, con chó trắng có đúng như vậy không?
Ma Nạp Oanh Vũ đáp:
- Thưa Sa Môn Cù Đàm, thật đúng như Ngài đã nói, nhưng thưa Cù Đàm, do nhân duyên gì cùng sinh ra có người cao kẻ thấp, người đẹp kẻ xấu, người giàu kẻ nghèo, người sống lâu kẻ chết yểu? Lại có người sống khỏe ít bệnh kẻ ốm yếu bệnh tật, người thân hình đầy đủ kẻ khuyết tật, lại có người oai đức kẻ bậy bạ, người trí thức hiểu rộng kẻ ngu si kém cỏi; lại nữa, có người sinh ra trong dòng dõi tôn quý giàu sang, kẻ phải sinh vào nơi ti tiện nghèo hèn?
Đức Phật trả lời:
- Các chúng sanh đều do nơi hành nghiệp của chính mình, do nghiệp mà thọ báo, duyên nơi nghiệp, y nơi nghiệp, tùy nơi nghiệp mà có người được tốt đẹp, kẻ phải chịu xấu xa kém cỏi....
   Sau đó, đức Phật giảng tạo nhân gì hưởng quả gì để trả lời cho Ma Nạp Oanh Vũ một cách chi tiết đầy đủ, sau cùng Ma Nạp Oanh Vũ xin quy y Phật Pháp Tăng và thỉnh Phật, Tỳ Kheo tới nhà để có dịp thí cúng và để họ Đô Đề được lợi ích an ổn lâu dài.
==========
Nam Mô A Di Đà Phật





Được Xem Nhiều

Hít Vào Tâm Phẳng Lặng, Thở Ra Miệng Mỉm Cười

Chánh Đạo: Hít Vào Tâm Phẳng Lặng, Thở Ra Miệng Mỉm Cười Ngày 8/9/2016 ==========     T rong lúc mọi người đang chuẩn bị cho lễ cưới của người cháu vợ, tôi tranh thủ chạy đến tịnh xá Lan Nhã Kỳ Viên, trước là cúng lạy, hai là tôi hy vọng gặp được sư phụ để giúp tôi giải được khúc mắc trong tâm mình.       Phong cảnh nơi đây yên tĩnh, vắng lặng, mát mẽ. Tôi bước vào chánh điện lạy Phật. Trong quá trình cúng lạy tôi nghe giọng một người nữ đang trò chuyện cùng sư trụ trì. Hôm nay tôi đã có may mắn gặp sư phụ rồi (đây là lần thứ hai tôi được gặp, lần đầu gặp sư phụ khi tôi 11 tuổi lúc đó ba vừa mất). Vào đảnh lễ tổ Minh Đăng Quang, tôi cầu nguyện sự gia hộ để có thể dẹp bỏ được những vọng tưởng, chiến thắng tham sân si. Tôi lễ bái xong, ngồi xuống, thì bổng nhiên người nữ lúc nãy hỏi sư phụ cách diệt trừ sân hận trong lòng. Rồi tôi nghe một câu pháp: "Hít vào tâm phẳng lặng, thở ra miệng mỉm cười" . Tôi vui mừng lắm, câu này rất đúng với tâm ý của mì...

Ngũ Nguyện Cầu

Chánh Đạo: Ngũ Nguyện Cầu Tháng 11/2016 ==========       T rung tuần tháng 11 này tôi cùng gia đình về Vườn Bồ Đề dự khóa tu 49 ngày (tôi chỉ dự được 3 ngày cuối). Bấy lâu nay bản thân thường thắc mắc không hiểu lắm bài Ngũ nguyện cầu của Đức Thầy chỉ dạy, bài cúng như thế này: Nam mô nhứt nguyện cầu: Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Nhơn Hoàng, Liên Hoa Hải Hội, Thượng Phật từ bi, Phật vương độ chúng, thế giới bình an Nam mô nhị nguyện cầu: Cửu Huyền Thất Tổ tịnh độ siêu sanh Nam mô tam nguyện cầu: Phụ mẫu tại đường tăng long phước thọ thọ, phụ mẫu quá khứ trực vãng Tây Phương Nam mô tứ nguyện cầu: Bá tánh vạn dân từ tâm bát ái, giải thoát mê ly Nam mô ngũ nguyện cầu: Phật Tổ, Phật Thầy từ bi xá tội đệ tử tiêu tai tịnh sự, trí huệ thông minh giai đắc đạo quả     Tôi thường thắc mắc tại sao nguyện đầu tiên cầu cho thế giới, mãi đến nguyện thứ tư mới đến bá tánh vạn dân, chính giữa lại ...

Vượt Qua Thử Thách

Vượt Qua Thử Thách 24/10/2019   -----------------------     Từ trẻ cô đã biết đến Phật Pháp, tu hành khá tinh tấn. Sau khi lập gia đình, do bận bịu cuộc sống việc tu hành bị gián đoạn. Tôi biết đến cô nhờ một chuyến đi công tác. Gặp cô tôi cảm thấy rất thân thiện. Tuy nhiên trên khuôn mặt của cô luôn thể hiện sự sầu muộn, lo lắng. Các con của cô công việc chưa ổn định, người con trai không tích cực làm việc như mọi người, gây rất nhiều phiền não đến cho cô. Gia đình cũng không dư dả gì. Tôi với cô rất thân thiết như người trong gia đình.    Năm 2012 cô thấy sức khỏe yếu hẳn, đi kiểm tra, phát hiện mình bị ung thư. Cô hơi rối trí. Gian đoạn này gia đình đang có những trục trặc, khó khăn, tiền nong không có nhiều. Cô được đưa vào Sài Gòn chữa trị. Căn bệnh hành hạ cô rất nặng nề, lại thêm con cái chưa ổn định nên tinh thần của một người mẹ như cô càng bế tắc hơn. Mọi thứ bắt đầu đổ dồn về cho cô. Vì khó khăn về tiền bạc, nên cô dự định bán nhà, một phần dành ...