Khoảng 11 tuổi
Gian đoạn này ba tôi vừa mới mất, chôn ở sau vườn, có một cái võng được mắc ở đó. Khoảng trưa, tôi cùng dì Thơm (em mẹ) ra mã quét dọn. Dì ngồi trên võng. Tôi đi quanh quanh. Chợt nghe tiếng chim hót, tìm kiếm, tôi thấy một tổ chim, chim mẹ đang ấp trứng trên cành cây. Sau đó chim mẹ bay đi. Tính phá phách của trẻ con nổi dậy, tôi tìm một cái cây, thọt lên tổ, một cái trứng rớt xuống ao phía dưới, "tủm" thế là không thấy trứng đâu cả. Chim mẹ bay về, không thấy trứng, kêu rất thảm thiết. Dì thấy tôi cầm cây hỏi tôi làm gì, tôi nói chọc tổ chim. Dì la, rồi nói: "Nếu người ta phá nhà con, con chịu không? Sao con lại phá tổ chim?". Tôi im lặng, hối hận, nhìn xuống ao, nơi cái trứng rớt xuống. Nghe tiếng kêu thảm thiết của chim mẹ, tôi càng hối hận hơn, tự trách mình, tôi sẽ không bao giờ như thế nữa...
Thời gian gần đây, thấy trên báo chí đăng những tin, nhiều người đã bắt cả ổ cá trê, ổ rắn,... hay có số người bắt chim mẹ và con cột chúng lại tạo một thiết kế cho bộ album ảnh để khoe khoan cho mọi người, họ đâu biết rằng đằng sau những hành động đó là một rừng oán hận, ngày càng dâng trào, chính vì vậy ân oán trả vay, vay trả, luân hồi mãi mãi không lối thoát...
Bây giờ biết Phật Pháp, càng hổ thẹn những hành động tội lỗi của mình
tôi phải cố gắng làm nhiều phước báu để hồi hướng công đức
cho những chúng sinh mà tôi đã làm tổn thương.
Nam Mô A Di Đà Phật