Chuyển đến nội dung chính

Phật Nhi Blouse Trắng

Nhật Ký: Phật Nhi Blouse Trắng
==========
   Lúc ba tôi còn sống, ông luôn mong muốn anh tôi trở thành bác sĩ. Ba thường dạy anh rất nhiều, tôi chỉ nghe lõm bõm thôi vì còn quá nhỏ. Cơ duyên đến như thế này: Năm đó gia đình tổ chức chuyến đi Cần Thơ. Ghé nhà người quen của ba. Nghe loáng thoáng về câu chuyện thí nghiệm các động vật, có thỏ, chó... Trên đường về nhà, tôi hỏi ba, người ta giết các con vật như vậy là có tội phải không. Ba tôi giải thích: "Tuy rằng họ giết con vật là có tội nhưng họ có thể giúp cứu sống được rất nhiều người. Bởi vì muốn làm bác sĩ thì phải học những thứ đó...". Cũng từ đó ý nghĩ làm một bác sĩ đã nhen nhúm trong đầu...
     Tôi đọc được một câu (hình như của Cac - Mac): Người hạnh phúc nhất là người luôn mang lại nhiều hạnh phúc cho mọi người nhất, câu này làm tôi rất thích. Tôi biết mình cần phải vào ngành Y. Nó là con đường tôi cần phải đi qua. Tôi rất tự tin để thành một bác sĩ...


     Bước vào ngành Y, tôi rất vui mừng, rất tự hào, so với mọi người tôi chỉ đứng hàng khá. Dù rất thích ngoại khoa, tuy nhiên cuộc đời lại dẫn dắt mình qua mảng khác. Có một điều gì đó làm cho bản thân luôn tự nhủ, con đường Y chỉ là con đường cần phải bước qua, không phải là đích đến cuối cùng...
     Sau khi ra trường, làm ở bệnh viện thời gian, vì thiếu tiền nên bước sang mảng kinh doanh, đồng tiền ở xã hội làm tôi choáng ngộp, lao theo như một con thiêu thân, có khi khinh mạn mọi người. Cuộc sống có tiền (tuy không nhiều lắm) nhưng cũng làm mình có phong cách hào nhoáng, khoe khoang, bề ngoài. Suốt 10 năm đi kiếm tiền gần như biến tôi lúc nào cũng nghĩ về nó, suy nghĩ đủ cách để xoay trở cho ra doanh số, cho có hệ thống phân phối mạnh, nhiều lúc phải dối lừa lòng mình, bao ý nghĩ toan tính, trục lợi. Nhưng may mắn là bản thân không đến nổi vì lợi nhuận mà chà đạp người khác, xô đẩy người khác đến cùng cực. Chính vì thế mà sau khi nghỉ làm kinh doanh, bạn bè cũ vẫn còn liên hệ và chúng tôi vẫn trò chuyện cùng nhau. Còn một điều may mắn nữa là công việc kinh doanh của tôi thường không thuận lợi, luôn luôn có một trở lực ngăn cản không cho tiến xa, lúc đầu không hiểu vì sao, nhưng bây giờ thì hiểu rồi, bởi vì bên cạnh luôn có các vị Bồ Tát che chở và giúp tôi quay về chánh đạo.
     Có lần một đàn anh nói rằng: "Không có ngành nào bằng ngành Y của mình đâu em, mình cũng phải trở về nó thôi, anh đã trải qua nhiều rồi". Quả thật như vậy, khi đi thị trường, khi tiếp khách... mỗi lần nghe tiếng còi báo cấp cứu thì hình như trong người có cái gì đó thôi thúc tâm trí trở lại, nó cứ đập đập vào trái tim, vào ký ức, vào tâm hồn của mình... Có lẽ Ơn Trên đã ban cho mình cơ hội lăn lộn ngoài đời để hiểu thêm về cuộc sống bên ngoài, để đứng vững trên dòng đời, biết xã hội đầy ấp những hạng người tốt xấu, anh hùng, tiểu nhân... nhờ vậy khi quay về ngành Y thì lập trường đã vững, kiến thức đã vững, biết đối nhân xử thế, nên bây giờ tôi đã có thể điều phục nhân tâm, giúp họ quay về với chánh đạo, với chân thiện mỹ...
     Nơi làm việc đã giúp tôi hiểu thêm về cuộc sống vô thường, về sinh lão bệnh tử, về những lời Phật dạy. Duyên về Đạo đã nảy mầm, lớn hơn, bắt đầu đơm hoa kết trái. Lĩnh vực đang làm đã giúp bản thân tiếp xúc và trò chuyện với rất nhiều người bệnh, có cơ hội truyền tâm đạo (tôi không biệt đạo nào cả, chỉ cần đó là chánh đạo). Đối với tôi chiếc áo blouse trắng cũng là chiếc áo tràng trắng. khi khoác lên người chiếc áo blouse, ngoài công việc của một bác sĩ, thì cũng là lúc tôi đang hành lễ, truyền đạo, truyền những điều chân thiện mỹ, những lời Phật dạy... Thật sự bây giờ tôi rất hạnh phúc, rất an lạc. Ngành Y chính là con đường cùng tôi vươn tới điểm đích của cuộc đời ngắn ngủi này, đó là Tịnh Độ, Tịnh Thổ của Đức Phật A Di Đà. Bây giờ không có gì ngăn cản được bước tiến của mình. Tôi chỉ có một kiếp này thôi, chỉ một kiếp này là duy nhất, tôi phải về Tây Phương Cực Lạc...Phải xứng đáng là con của Phật, một Phật nhi blouse trắng!
"Chỉ một kiếp Tây Phương hồi hướng
Thoát mê đồ dứt cuộc luân hồi"
Đức Huỳnh Giáo Chủ PGHH
---------------------

Những bước thăng trầm của cuộc sống là bài học cho chúng ta trải nghiệm, trưởng thành. 
Vì thế đừng than vãng khi khổ đau, đừng tự cao khi tột đỉnh. 
Tất cả chỉ là trải nghiệm giúp chúng ta tiến bộ hơn, vươn xa hơn...
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT

Được Xem Nhiều

Hít Vào Tâm Phẳng Lặng, Thở Ra Miệng Mỉm Cười

Chánh Đạo: Hít Vào Tâm Phẳng Lặng, Thở Ra Miệng Mỉm Cười Ngày 8/9/2016 ==========     T rong lúc mọi người đang chuẩn bị cho lễ cưới của người cháu vợ, tôi tranh thủ chạy đến tịnh xá Lan Nhã Kỳ Viên, trước là cúng lạy, hai là tôi hy vọng gặp được sư phụ để giúp tôi giải được khúc mắc trong tâm mình.       Phong cảnh nơi đây yên tĩnh, vắng lặng, mát mẽ. Tôi bước vào chánh điện lạy Phật. Trong quá trình cúng lạy tôi nghe giọng một người nữ đang trò chuyện cùng sư trụ trì. Hôm nay tôi đã có may mắn gặp sư phụ rồi (đây là lần thứ hai tôi được gặp, lần đầu gặp sư phụ khi tôi 11 tuổi lúc đó ba vừa mất). Vào đảnh lễ tổ Minh Đăng Quang, tôi cầu nguyện sự gia hộ để có thể dẹp bỏ được những vọng tưởng, chiến thắng tham sân si. Tôi lễ bái xong, ngồi xuống, thì bổng nhiên người nữ lúc nãy hỏi sư phụ cách diệt trừ sân hận trong lòng. Rồi tôi nghe một câu pháp: "Hít vào tâm phẳng lặng, thở ra miệng mỉm cười" . Tôi vui mừng lắm, câu này rất đúng với tâm ý của mì...

Ngũ Nguyện Cầu

Chánh Đạo: Ngũ Nguyện Cầu Tháng 11/2016 ==========       T rung tuần tháng 11 này tôi cùng gia đình về Vườn Bồ Đề dự khóa tu 49 ngày (tôi chỉ dự được 3 ngày cuối). Bấy lâu nay bản thân thường thắc mắc không hiểu lắm bài Ngũ nguyện cầu của Đức Thầy chỉ dạy, bài cúng như thế này: Nam mô nhứt nguyện cầu: Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Nhơn Hoàng, Liên Hoa Hải Hội, Thượng Phật từ bi, Phật vương độ chúng, thế giới bình an Nam mô nhị nguyện cầu: Cửu Huyền Thất Tổ tịnh độ siêu sanh Nam mô tam nguyện cầu: Phụ mẫu tại đường tăng long phước thọ thọ, phụ mẫu quá khứ trực vãng Tây Phương Nam mô tứ nguyện cầu: Bá tánh vạn dân từ tâm bát ái, giải thoát mê ly Nam mô ngũ nguyện cầu: Phật Tổ, Phật Thầy từ bi xá tội đệ tử tiêu tai tịnh sự, trí huệ thông minh giai đắc đạo quả     Tôi thường thắc mắc tại sao nguyện đầu tiên cầu cho thế giới, mãi đến nguyện thứ tư mới đến bá tánh vạn dân, chính giữa lại ...

Vượt Qua Thử Thách

Vượt Qua Thử Thách 24/10/2019   -----------------------     Từ trẻ cô đã biết đến Phật Pháp, tu hành khá tinh tấn. Sau khi lập gia đình, do bận bịu cuộc sống việc tu hành bị gián đoạn. Tôi biết đến cô nhờ một chuyến đi công tác. Gặp cô tôi cảm thấy rất thân thiện. Tuy nhiên trên khuôn mặt của cô luôn thể hiện sự sầu muộn, lo lắng. Các con của cô công việc chưa ổn định, người con trai không tích cực làm việc như mọi người, gây rất nhiều phiền não đến cho cô. Gia đình cũng không dư dả gì. Tôi với cô rất thân thiết như người trong gia đình.    Năm 2012 cô thấy sức khỏe yếu hẳn, đi kiểm tra, phát hiện mình bị ung thư. Cô hơi rối trí. Gian đoạn này gia đình đang có những trục trặc, khó khăn, tiền nong không có nhiều. Cô được đưa vào Sài Gòn chữa trị. Căn bệnh hành hạ cô rất nặng nề, lại thêm con cái chưa ổn định nên tinh thần của một người mẹ như cô càng bế tắc hơn. Mọi thứ bắt đầu đổ dồn về cho cô. Vì khó khăn về tiền bạc, nên cô dự định bán nhà, một phần dành ...