Nhật Ký: Phật Nhi Blouse Trắng
==========
Lúc ba tôi còn sống, ông luôn mong muốn anh tôi trở thành bác sĩ. Ba thường dạy anh rất nhiều, tôi chỉ nghe lõm bõm thôi vì còn quá nhỏ. Cơ duyên đến như thế này: Năm đó gia đình tổ chức chuyến đi Cần Thơ. Ghé nhà người quen của ba. Nghe loáng thoáng về câu chuyện thí nghiệm các động vật, có thỏ, chó... Trên đường về nhà, tôi hỏi ba, người ta giết các con vật như vậy là có tội phải không. Ba tôi giải thích: "Tuy rằng họ giết con vật là có tội nhưng họ có thể giúp cứu sống được rất nhiều người. Bởi vì muốn làm bác sĩ thì phải học những thứ đó...". Cũng từ đó ý nghĩ làm một bác sĩ đã nhen nhúm trong đầu...
==========
Lúc ba tôi còn sống, ông luôn mong muốn anh tôi trở thành bác sĩ. Ba thường dạy anh rất nhiều, tôi chỉ nghe lõm bõm thôi vì còn quá nhỏ. Cơ duyên đến như thế này: Năm đó gia đình tổ chức chuyến đi Cần Thơ. Ghé nhà người quen của ba. Nghe loáng thoáng về câu chuyện thí nghiệm các động vật, có thỏ, chó... Trên đường về nhà, tôi hỏi ba, người ta giết các con vật như vậy là có tội phải không. Ba tôi giải thích: "Tuy rằng họ giết con vật là có tội nhưng họ có thể giúp cứu sống được rất nhiều người. Bởi vì muốn làm bác sĩ thì phải học những thứ đó...". Cũng từ đó ý nghĩ làm một bác sĩ đã nhen nhúm trong đầu...
Tôi đọc được một câu (hình như của Cac - Mac): Người hạnh phúc nhất là người luôn mang lại nhiều hạnh phúc cho mọi người nhất, câu này làm tôi rất thích. Tôi biết mình cần phải vào ngành Y. Nó là con đường tôi cần phải đi qua. Tôi rất tự tin để thành một bác sĩ...
Bước vào ngành Y, tôi rất vui mừng, rất tự hào, so với mọi người tôi chỉ đứng hàng khá. Dù rất thích ngoại khoa, tuy nhiên cuộc đời lại dẫn dắt mình qua mảng khác. Có một điều gì đó làm cho bản thân luôn tự nhủ, con đường Y chỉ là con đường cần phải bước qua, không phải là đích đến cuối cùng...
Sau khi ra trường, làm ở bệnh viện thời gian, vì thiếu tiền nên bước sang mảng kinh doanh, đồng tiền ở xã hội làm tôi choáng ngộp, lao theo như một con thiêu thân, có khi khinh mạn mọi người. Cuộc sống có tiền (tuy không nhiều lắm) nhưng cũng làm mình có phong cách hào nhoáng, khoe khoang, bề ngoài. Suốt 10 năm đi kiếm tiền gần như biến tôi lúc nào cũng nghĩ về nó, suy nghĩ đủ cách để xoay trở cho ra doanh số, cho có hệ thống phân phối mạnh, nhiều lúc phải dối lừa lòng mình, bao ý nghĩ toan tính, trục lợi. Nhưng may mắn là bản thân không đến nổi vì lợi nhuận mà chà đạp người khác, xô đẩy người khác đến cùng cực. Chính vì thế mà sau khi nghỉ làm kinh doanh, bạn bè cũ vẫn còn liên hệ và chúng tôi vẫn trò chuyện cùng nhau. Còn một điều may mắn nữa là công việc kinh doanh của tôi thường không thuận lợi, luôn luôn có một trở lực ngăn cản không cho tiến xa, lúc đầu không hiểu vì sao, nhưng bây giờ thì hiểu rồi, bởi vì bên cạnh luôn có các vị Bồ Tát che chở và giúp tôi quay về chánh đạo.
Có lần một đàn anh nói rằng: "Không có ngành nào bằng ngành Y của mình đâu em, mình cũng phải trở về nó thôi, anh đã trải qua nhiều rồi". Quả thật như vậy, khi đi thị trường, khi tiếp khách... mỗi lần nghe tiếng còi báo cấp cứu thì hình như trong người có cái gì đó thôi thúc tâm trí trở lại, nó cứ đập đập vào trái tim, vào ký ức, vào tâm hồn của mình... Có lẽ Ơn Trên đã ban cho mình cơ hội lăn lộn ngoài đời để hiểu thêm về cuộc sống bên ngoài, để đứng vững trên dòng đời, biết xã hội đầy ấp những hạng người tốt xấu, anh hùng, tiểu nhân... nhờ vậy khi quay về ngành Y thì lập trường đã vững, kiến thức đã vững, biết đối nhân xử thế, nên bây giờ tôi đã có thể điều phục nhân tâm, giúp họ quay về với chánh đạo, với chân thiện mỹ...
Nơi làm việc đã giúp tôi hiểu thêm về cuộc sống vô thường, về sinh lão bệnh tử, về những lời Phật dạy. Duyên về Đạo đã nảy mầm, lớn hơn, bắt đầu đơm hoa kết trái. Lĩnh vực đang làm đã giúp bản thân tiếp xúc và trò chuyện với rất nhiều người bệnh, có cơ hội truyền tâm đạo (tôi không biệt đạo nào cả, chỉ cần đó là chánh đạo). Đối với tôi chiếc áo blouse trắng cũng là chiếc áo tràng trắng. khi khoác lên người chiếc áo blouse, ngoài công việc của một bác sĩ, thì cũng là lúc tôi đang hành lễ, truyền đạo, truyền những điều chân thiện mỹ, những lời Phật dạy... Thật sự bây giờ tôi rất hạnh phúc, rất an lạc. Ngành Y chính là con đường cùng tôi vươn tới điểm đích của cuộc đời ngắn ngủi này, đó là Tịnh Độ, Tịnh Thổ của Đức Phật A Di Đà. Bây giờ không có gì ngăn cản được bước tiến của mình. Tôi chỉ có một kiếp này thôi, chỉ một kiếp này là duy nhất, tôi phải về Tây Phương Cực Lạc...Phải xứng đáng là con của Phật, một Phật nhi blouse trắng!
"Chỉ một kiếp Tây Phương hồi hướng
Thoát mê đồ dứt cuộc luân hồi"
Đức Huỳnh Giáo Chủ PGHH
---------------------
Những bước thăng trầm của cuộc sống là bài học cho chúng ta trải nghiệm, trưởng thành.
Vì thế đừng than vãng khi khổ đau, đừng tự cao khi tột đỉnh.
Tất cả chỉ là trải nghiệm giúp chúng ta tiến bộ hơn, vươn xa hơn...
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT