Chuyện Thường Ngày 5
Cái Bàn Ăn
Qua nhà mới, vợ chồng đặt cái bàn ăn. Bàn loại xếp 2 cánh, 6 ghế màu nâu đen gỗ. Chủ bàn hẹn thứ 7 giao. Tuy nhiên chẳng thấy hồi âm. Chúng tôi điện thoại phàn nàn. Họ trả lời không kịp, hẹn chủ nhật. Tôi thấy thế, nói với chủ kia là:
- Làm ăn mất uy tín quá nhe, hứa thì phải giữ lời. Thấy hẹn được thì hẹn, còn không thì đừng hẹn. Như thế này không được (mục đích chỉ muốn họ biết chữ Tín làm đầu, không hề giận gì họ).
Rồi họ xin lỗi.
🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄
Qua hôm sau, chủ nhật, nhận thông tin người chở bàn bị va quẹt làm hỏng bàn, thế là họ chưa giao được. Bà xã nói: "vậy là không có duyên với bàn 6 ghế", nên quyết định chọn bàn 4 ghế cùng loại, màu gỗ tự nhiên, cao su. Đích thân chủ bàn chở đi bằng xe 2 bánh.
Đến nơi, anh chủ điện thoại vợ chồng tôi xuống phụ. Thấy chúng tôi, anh ta mở lời: "Anh có bị đau lưng không, nếu không phụ tôi với".
Tôi cũng vui với câu nói này, nên sẵn sàng. Bàn cũng không nặng lắm, có bánh xe nên đẩy dễ dàng.
🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚
Nhận ra anh là chủ và là người điện thoại hôm qua, tôi nói: "Hôm qua nói anh mất uy tín mục đích muốn anh làm tốt hơn thôi, không có ý gì giận hờn, trách móc". Tôi cũng không quên câu xin lỗi.
Vào nhà, uống nước liên tục, rất tự nhiên, anh chụp hình liên tục cái bàn và căn hộ chúng tôi, có lẽ vì cái Vie và nơi để bàn hợp. Hỏi ra, tên Lãm, cũng làm nhiều nghề, từ đi giảng dạy ra kinh doanh. Anh nói, ông lái xe bị va vẹt kia chạy không cẩn thận, bị hư hỏng bàn, nên đích thân đi giao, chạy từ Bình Dương vào.
Tặng tôi quyển An Lạc Từng Bước Chân của Thầy Thích Nhất Hạnh, chúng tôi trao đổi về Đạo và Đời, anh kể khi chưa biết Phật Pháp vợ chồng thường hay lục đục, biết rồi nên vui vẻ, an lạc, buông bỏ, cuộc sống tốt hơn. Tiếp tục trao đổi với nhau về Đạo, chúng tôi rất thân thiết như bạn bè của nhau từ lúc nào vậy.
Bây giờ tôi mới nhận ra, ông lái xe kia phải bị sắp xếp cho va vẹt không thể giao hàng được, để vợ chồng tôi và anh Lãm gặp nhau (ông ta không sao cả, chỉ cái bàn bị hỏng). Đây là nhân duyên, có thể tiền kiếp hoặc cũng chính vì câu nói hôm qua của tôi dành cho anh. Một cái duyên tri ngộ.
Vợ đưa tiền. Anh cũng không đếm lại, cười nói: Thiếu đủ không sao cả, biết được người tu hành như vợ chồng tôi là vui rồi, thiếu đủ không quan trọng.
Khi về anh còn tặng thêm 1 quyển sách nữa. Anh ta đã đặt in số lượng lớn các sách này để tặng cho khách hàng và bạn bè. Thật lạ và vui khi có người biết tu hành, làm việc thiện, mua hàng được tặng sách Chánh Đạo.
Câu chuyện thường ngày, ghi lại chút kỷ niệm.
Nam Mô A Di Đà Phật
🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏
Cái Bàn Ăn
Qua nhà mới, vợ chồng đặt cái bàn ăn. Bàn loại xếp 2 cánh, 6 ghế màu nâu đen gỗ. Chủ bàn hẹn thứ 7 giao. Tuy nhiên chẳng thấy hồi âm. Chúng tôi điện thoại phàn nàn. Họ trả lời không kịp, hẹn chủ nhật. Tôi thấy thế, nói với chủ kia là:
- Làm ăn mất uy tín quá nhe, hứa thì phải giữ lời. Thấy hẹn được thì hẹn, còn không thì đừng hẹn. Như thế này không được (mục đích chỉ muốn họ biết chữ Tín làm đầu, không hề giận gì họ).
Rồi họ xin lỗi.
🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄🗄
Qua hôm sau, chủ nhật, nhận thông tin người chở bàn bị va quẹt làm hỏng bàn, thế là họ chưa giao được. Bà xã nói: "vậy là không có duyên với bàn 6 ghế", nên quyết định chọn bàn 4 ghế cùng loại, màu gỗ tự nhiên, cao su. Đích thân chủ bàn chở đi bằng xe 2 bánh.
Đến nơi, anh chủ điện thoại vợ chồng tôi xuống phụ. Thấy chúng tôi, anh ta mở lời: "Anh có bị đau lưng không, nếu không phụ tôi với".
Tôi cũng vui với câu nói này, nên sẵn sàng. Bàn cũng không nặng lắm, có bánh xe nên đẩy dễ dàng.
🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚🚚
Nhận ra anh là chủ và là người điện thoại hôm qua, tôi nói: "Hôm qua nói anh mất uy tín mục đích muốn anh làm tốt hơn thôi, không có ý gì giận hờn, trách móc". Tôi cũng không quên câu xin lỗi.
Vào nhà, uống nước liên tục, rất tự nhiên, anh chụp hình liên tục cái bàn và căn hộ chúng tôi, có lẽ vì cái Vie và nơi để bàn hợp. Hỏi ra, tên Lãm, cũng làm nhiều nghề, từ đi giảng dạy ra kinh doanh. Anh nói, ông lái xe bị va vẹt kia chạy không cẩn thận, bị hư hỏng bàn, nên đích thân đi giao, chạy từ Bình Dương vào.
Tặng tôi quyển An Lạc Từng Bước Chân của Thầy Thích Nhất Hạnh, chúng tôi trao đổi về Đạo và Đời, anh kể khi chưa biết Phật Pháp vợ chồng thường hay lục đục, biết rồi nên vui vẻ, an lạc, buông bỏ, cuộc sống tốt hơn. Tiếp tục trao đổi với nhau về Đạo, chúng tôi rất thân thiết như bạn bè của nhau từ lúc nào vậy.
Bây giờ tôi mới nhận ra, ông lái xe kia phải bị sắp xếp cho va vẹt không thể giao hàng được, để vợ chồng tôi và anh Lãm gặp nhau (ông ta không sao cả, chỉ cái bàn bị hỏng). Đây là nhân duyên, có thể tiền kiếp hoặc cũng chính vì câu nói hôm qua của tôi dành cho anh. Một cái duyên tri ngộ.
Vợ đưa tiền. Anh cũng không đếm lại, cười nói: Thiếu đủ không sao cả, biết được người tu hành như vợ chồng tôi là vui rồi, thiếu đủ không quan trọng.
Khi về anh còn tặng thêm 1 quyển sách nữa. Anh ta đã đặt in số lượng lớn các sách này để tặng cho khách hàng và bạn bè. Thật lạ và vui khi có người biết tu hành, làm việc thiện, mua hàng được tặng sách Chánh Đạo.
Câu chuyện thường ngày, ghi lại chút kỷ niệm.
Nam Mô A Di Đà Phật
🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏