Giấc Mơ: Con Nhện
Ngày 4/7/2016
==========
Tôi thấy mình ở một nơi, có một cái vòi nước, cạnh đó có một con nhện ngà ngà trắng, tôi cố né con nhện, tuy nhiên nó cũng bám được vào tay tôi, chân nó đâm thủng 2 hay 3 ngón tay của tôi, không đau nhức lắm, tuy nhiên, ngón tay sưng tím, tôi phải bóp mạnh ngón tay để máu chảy ra, cho ra nọc độc, máu ra khá nhiều...
Giật mình thức dậy, đã đến giờ niệm phật.
Tôi lại nhớ đến hình ảnh của một vị sư từng ba lần cứu con bò cạp và cũng bị nó chích đau đớn...nhưng ông xem như chẳng có gì.
Hình từ internet |
Nghiệp ai cũng có. Nghiệp đã đến thì phải nhận, chúng ta phải tiếp nhận nó với tâm bồ đề, với từ bi hỷ xả...
==========
Chuyện Bên Thầy
Đức Thầy Dẫn Đức Ông Đi Núi
Có một mẫu chuyện Đức Thầy dẫn Đức Ông (cha của Đức Thầy) đi núi: Chuyện Bên Thầy
Đức Thầy Dẫn Đức Ông Đi Núi
"Tiếp tục nhiều ngày Thầy dẫn Đức Ông băng rừng lội suối khắp các nơi, làm cho đôi chân của ông không còn sức chịu đựng đặng nữa, ông luôn miệng than thở. Thấy thế, Thầy nói:
-Ông ráng đi cho đủ tám ngày để ông giải hết quả trần, ở trên này ông đi một ngày thì dưới trần ông giải quả được một tháng.
Đi được đến ngày thứ sáu thì Đức Ông cho biết không còn cách chi đi đặng nữa, Đức Thầy cũng lại khuyên:
-Ráng ông Cả ơi! Đủ tám ngày để giải cho hết quả!
-Thôi có giải thì về dưới trần hãy giải, chớ tôi đi hết nổi rồi!
Thấy Đức Ông than quá, Thầy dắt ông trở về. Khi về đến chơn núi, ông giẫm phải hòn sỏi nơi ngón chân cái, bị cảm giác ê một chút vậy thôi, vậy mà khi về đến nhà, vết đó tự phát lên làm độc đau nhức thấu tim gan, ông ôm chân lăn lộn, không ăn uống ngủ nghỉ chi đặng, và cũng không có thuốc nào làm giảm được cơn đau nhức.
Hình từ internet |
-Ông Năm! Làm cái gì mà đi tới đi lui hoài vậy, muốn nói gì thì nói.
Ông dừng lại xá Thầy và mới nói được:
-Thầy ơi! Cậu Út đau cái chân tôi thấy nóng ruột quá, sao Thầy không kiếm thuốc trị giùm cho cậu.
-Cái quả của ông Cả là tự ông phải trả, tôi đã nói với ông ráng đi thêm hai ngày nữa trên non để giải quả trần dưới thế hai tháng mà ông không chịu, lại còn nói về dưới trần muốn trả bao nhiêu thì trả. Quả của ông Cả thì ông Cả trả cho hết, còn như ông muốn ông Cả hết ngay bây giờ thì ông đứng ra hứa lãnh cái quả này cho ông Cả, tôi sẽ làm hết bịnh cho ông coi.
Nhưng khi thấy Đức Ông đau đớn rên than quá thì ông Năm Truyền sợ không dám lãnh, đứng làm thinh một hồi rồi bước đi.
Độ vài phút sau thì Đức Thầy gọi ông Năm Truyền múc cho Thầy một ly nước mưa. Tay bưng ly nước, Ngài rời cái võng, đến chỗ Đức Ông nằm, Ngài nhìn từ đầu gối đến ngón chân đau, ba lần như vậy, rồi Ngài hớp nước phun từ đầu gối đến ngón chân cũng ba lần. Ông Năm Truyền đứng ngó. Kế Ngài bưng ly nước để trên bàn rồi lại võng nằm.
Liền theo đó, Đức Ông ngồi dậy gọi cô Năm (Cô Năm Biên là em kế của Đức Thầy) dọn cơm cho ông ăn, ông đói lắm, chân của ông hết đau nhức rồi, Cô Năm dọn cơm nơi bàn, ông ngồi ăn như người khỏe mạnh chưa hề bị đau ốm chi. Đức Thầy nói với ông Năm Truyền:
-Ông Năm thấy không? Tôi làm là hết đau nhức liền, nhưng mà quả của ông để ông trả cho dứt.
Đức Thầy nói trong khi đó Ngài cũng tự nhiên nằm trên võng, còn Đức Ông khi ăn cơm uống nước xong rồi, vấn một điếu thuốc hút, khi hút xong, vừa liệng bỏ tàn thuốc, thì la nhức, ôm chân nằm xuống, lăn lộn rên than suốt ngày đêm, cơn đau kéo dài gần đúng hai tháng thì Đức Thầy viết cho Đức Ông và Đức Bà một bài thơ:
Chừng nào vết nọ liền da,
Chuột kia mãn hạn khỉ vào vườn hoa.
Ấy là thời đại của Ta,
Thầy ra cứu thế mới là hiển vinh.
(Cho Đức Ông và Đức Bà Sấm giảng thi văn)
Đúng hai tháng vết thương không chữa trị mà tự nhiên lành. Sau khi vết thương của Đức Ông lành thì Thầy gọi ông Năm Truyền lập cho Ngài một bàn hương án ngoài trời để Ngài mời ông bà Cả chứng kiến cho Ngài thỉnh Ấn Ngọc Hoàng cứu dân độ thế, lúc nầy đúng vào ngày 18 tháng 5 năm Kỷ Mão (ngày này là ngày khai sáng Phật Giáo Hòa Hảo).
(Viết theo lời kể trong băng nhựa của ông Năm Chơn.)
Nam Mô A Di Đà Phật
Hình từ internet |