Thơ phúng điếu, thời sinh viên
Khóc Anh Khoa
Khóc Anh Khoa
==========
Mẹ ngồi đó lệ dài trên nét mặt
Con ra đi nuối tiếc một chiều hè
Hai đứa em thơ thẩn mắt đỏ hoe
Người tóc bạc khóc thương người con mất!...
Chắc giờ này con đã đi xa khuất
Mẹ ngồi đây ở một góc quan tài
Sao thân hình con còn ở khoảng hai
Mà con... con đã ra đi mãi mãi...
Đốt hương khói tiễn anh người anh quý
Sao anh im chẳng nói một lời nào
Anh có biết chúng em đau khổ lắm?
Chỉ vì anh lặng lẽ bỏ ra đi...
Cùng các bạn chúng ta là bằng hữu
Nhóm chúng ta đành phải mất một người
Như cây kia biết bao nhiêu cành lá
Thế mà...ai đã đốn một cành cây...
*****
*****
Đây là bài thơ phúng điếu, làm lúc 9h20 thứ hai, 10/6/2002
Đám tang A.Khoa, một người bạn học chung, chơi chung, mất do tai nạn giao thông.
Sau khi làm bài thơ này khoảng 1-2 tuần, vong linh của A.Khoa đã về cảm ơn, cũng giống như dì tôi đã từng cảm ơn tôi (trong bài thơ "con người và số phận") , tôi còn nhớ câu của A.Khoa: "Tao cảm ơn mày nghe, bây giờ tao đi đây". Lúc đó thân hình A.Khoa rất ghê rợn, đầu chảy máu có đường nứt ở đầu, đầy máu me. Sau đó tôi hỏi lại mới biết anh ta chạy xe tốc độ cao, đập đầu vào con lươn, tử vong tại chỗ, trên đầu có vết nứt...
==========
Thân là giả tạm, vì chúng ta hay chấp vào nó nên cứ nghĩ thân là tâm, nên mới có sự phản chiếu như thế. Vì vậy việc tu hành luôn quán thân là giả, là tạm, chúng ta cần nương theo câu niệm Phật, tha lực của chư Phật mà thoát ly thế giới đau khổ này.
Nam Mô A Di Đà Phật