Niệm Phật: Không Ngủ Thêm Được Đâu
Khoảng năm 2016
==========
Sáng nay, vì đêm qua trễ hơn 0g30 mới ngủ, đến 4g thì tỉnh giấc, định ngủ thêm một chút để bù sức, nhưng khi vừa nhắm mắt lại thì ôi thôi lồng ngực cảm thấy khó chịu, cơ ngực bắt đầu co thắt dữ dội không thể nằm được phải bật ngồi dậy, chạy ra ngoài phòng ho một tràn như sấm vang, dĩ nhiên cũng đã hết buồn ngủ, tiếp đến tỉnh queo, không muốn ho nữa, sảng khoái trở lại, bản thân tự mỉm cười, mình vừa thoát khỏi con ma ngủ... Bây giờ thì chỉ việc vệ sinh cá nhân rồi mặc áo tràng vào cúng lạy vậy... Không ngủ nướng được đâu!!!
----------
Có 5 cái tham: tham danh, tham tài, tham sắc, tham ăn và tham ngủ. Tham ngủ là một chướng ngại trong việc tu hành. Phải quyết tâm để khắc phục nó. Mỗi lần đến giờ tu, tôi thường nói với mình: hôm nay là ngày cuối cùng, sắp chết rồi, cố gắng thức dậy niệm Phật... Rồi tôi cố gắng bước ra khỏi giường. Giai đoạn đầu thức rất mệt, rất buồn ngủ, vì thiếu ngủ thường đau đầu. Sau đó tôi điều chỉnh giờ giấc lại, ngủ sớm hơn chút. Rồi mọi thứ cũng ổn. Đúng là lúc mới tu còn yếu lắm nên nhiều chư vị Hộ Pháp thường nhắc nhở tu hành. Đây làm cảm ứng Đạo giao vậy.
Chợt nhớ đến câu chuyện về Đức Thầy với các đồ đệ
----------
Câu Chuyện Bên Thầy: Đậu Rớt
Đức Huỳnh Giáo Chủ - Phật Giáo Hòa Hảo
Vào khoảng thượng tuần tháng Giêng năm Canh Thìn (1940), Ông Ngô Thành Bá hân hạnh được Đức Thầy hướng dẫn đi núi Tà Lơn. Sau khi trở về được ít hôm thì ông Bá phát bịnh khá nặng, chạy chữa đủ thuốc men nhưng không thấy giảm. Càng trị thuốc nhiều chừng nào thì bịnh ông Bá càng gia tăng chừng nấy, mà hễ ông nằm yên niệm Phật hễ uống theo mấy toa thuốc Nam của Đức Thầy thì bịnh cầm cự lại đó chớ không hết dứt. Bấy giờ ông Ngô Thành Bá mới nhớ lại lúc đi non gặp nhiều gian khổ ông có than với Đức Thầy là đi non cực khổ quá. Đức Thầy liền nói:
- Trò có duyên lớn cùng Thầy, nên trên trước bảo Thầy đem trò đi non giải căn quả đặng tu hành. Trò đi với Thầy năm sáu ngày sau khỏi sa địa ngục năm sáu tháng.
Ông Bá Thưa:
- Giải căn quả gì mà cực khổ quá, con xin Thầy có giải thì để về dưới thế sẽ giải.
Giờ đây ông Bá mới biết lời nói ấy ứng nghiệm không sai. Gần hai tháng bịnh trạng của ông bá cứ dây dưa mãi. Bỗng một hôm Đức Thầy đến thăm và bảo ông Hương Quản Diệp đem xe máy chở ông Bá về Tổ Đình cho nằm ở phía sau dưỡng bịnh. Thời gian ông Bá ở đây bịnh lần lần bớt. Hôm nọ Đức Thầy từ phía trước đi vào thấy ông Bá ngồi trên chiếc giường với gương mặt lộ đầy vẻ hân hoan, Đức Thầy liền nói:
- Sau hôm nay coi bộ trò vui mừng thế?
- Bạch Thầy, con thấy Thầy mở Đạo chẳng bao lâu mà người ta biết tu hành đông quá nên con mừng.
- Đông gì trò ơi! Sau nầy rồi họ cũng bị rơi rớt lần lần, chỉ còn một số mà thôi!
Nói đến đây, Đức Thầy lấy ngón tay chỉ cây xoài sau hông nhà đang trổ bông vàng ánh mà kêu ông Bá nói tiếp:
- Trò thấy các bông xoài kia không? Bây giờ mỗi bông đậu cả mấy chục trái, nhưng đây rồi bị giông qua gió lại, nó sẽ rụng dần dần. Tới lúc xoài già không còn bao nhiêu đâu! Chẳng những thế, đến khi đem lồng hái, nó bị nhảy lồng bớt một mớ, và đem giú nó còn úng nữa chớ. Tín đồ của Thầy sau nầy cũng như thế đó!
(Thuật theo lời ông Ngô Thành Bá)
==========
Đại nạn sắp đến rồi bây giờ không cố gắng tu thì đợi khi nào đây.
Nam Mô A Di Đà Phật