Nhật ký: Tìm Đạo
Khoảng thời gian lễ Đản Sanh Đức Thầy, Đinh Dậu 2017
==========
Tôi về vườn Bồ Đề, có cơ hội gặp một đồng tu. Tôi được chị kể về quá trình tìm Đạo của mình. Xuất thân là một giám đốc công ty ở Hà Nội, nhà giàu có, chị có một đứa con gái 15tuổi. Chồng mất khoảng 4 năm, còn một mẹ già 93 tuổi. Gia đình thường làm từ thiện, có quen biết nhiều sư thầy, chị cũng giúp cho một số nhà sư ở trong gia đình vài năm, những vị sư đều có pháp môn tu khác nhau. Tuy nhiên chị không bị ảnh hưởng bởi họ. Chị nhận xét người rất tốt, chị biết có những vị sư hay lợi dụng, cũng có vị chân tu. Tuy thế vẫn có gì đó chị chưa theo ai học hỏi cả.
Hôm đó, có một vị thiền sư từ miền Tây, vùng 7 núi không quen biết, lên Hà Nội tìm gặp chị, vị sư này nói đây là nhiệm vụ của ông đưa chị về miền Tây. Trên đường đi sư giảng giải rất nhiều. Đến miền Tây, ông nói chị phải tự đi tìm chân lý, tự tìm thầy của mình, không ai nói chị nghe đâu, rồi sư cho chị đi một mình...
Chị đến núi Sam, đậu xe (xe màu vàng ngà, dán rất nhiều chữ về Phật pháp) tìm một khu mộ, vào đó nhịn ăn uống, mắc võng nằm đó suốt 3 ngày. Xung quanh người ta nhìn với cặp mắt kỳ lạ. Chính quyền đến hỏi thăm, chị cũng chẳng quan tâm.
Chính quyền hỏi thông tin, hỏi tại sao chị là giám đốc công ty mà bỏ đi như thế, chị đáp lại là nhìn gương của Đức Phật, vua Trần Nhân Tông mà tự hỏi vì sao họ bỏ cung vàng mà ra đi, thì chị cũng như thế... Họ cho rằng chị bị tâm thần, lấy số điện thoại điện về công ty xác minh, gặp đứa con gái 15 tuổi, cô bé nói: "Mẹ con bình thường không bệnh gì cả". Họ mời chị lên văn phòng, làm khó đủ điều, nhưng chị đều trả lời lưu loát...
Chị cũng kể, có một phật tử thấy như thế mới cho chị về nhà đậu xe, người đó rất tốt, họ nói nhìn chị là biết phật tử nên tin tưởng...
Sau đó, chị được khuyên về vườn Bồ Đề, ở đây gặp dượng 4 giảng giải về việc tu hành, về pháp môn Tịnh độ. Chị hiểu ra, có lẽ lúc này đã có trong tâm về một pháp tu...
Khi đi xa, chị giao lại việc công ty cho cô con gái khoảng 15 tuổi, học lớp 7 hay 8 gì đó. Thế mà cô gái nhỏ vẫn làm rất tốt. Cô bé bắt chước mẹ mình, làm việc thiện, những đồ đạc trong nhà hay công ty, cái nào cho được thì cứ cho, thật dễ thương. Chị nói, nhìn việc đời tự nhiên sao thấy nó vô thường quá. Chị nói với con gái về việc học hành, bây giờ có học cho lắm cũng chẳng thấy được gì hạnh phúc cả, phải mệt mỏi phiền não, đua chen tranh giành. Chị không bắt buộc cô bé học hành nữa. Thời gian sau, cô con gái xin mẹ nghỉ học. Chị đồng ý, thế là cô bé nghỉ học. Chuyện cũng lạ, một người mẹ có địa vị và thành công mà lại muốn con mình nghỉ học hướng về Đạo, cũng lạ thật...
Nhân ngày Đản sanh của Đức Thầy, chị nguyện sẽ đưa bà mẹ 93t vào Nam. Hay tin mẹ đang bị bệnh, Zona, chị sắp xếp đưa bà vào Nam... Rồi bà cũng được vào, đến dự lễ Đản Sanh của Đức Thầy, xem những tư liệu quý báu về Phật Giáo Hòa Hảo, ghé Tổ Đình... Bà nói: "Đất Phật, Đất Phật"... Rồi bà được lên núi Cấm, 2 mẹ con rất hạnh phúc vì được nhiều người thuyết giảng... Quay lại vườn Bồ Đề, bà cụ niệm Phật rất tinh tấn, lại thích đi kinh hành... Mọi đồng đạo nghe đến chuyện có 2 mẹ con từ miền Bắc xa xôi đến vườn Bồ đề thì kéo nhau hỏi thăm...
Hình từ internet |
==========
Chuyện Bên Thầy
Đi Tìm Phật
Năm 1966 tôi được thụ huấn khóa đào tạo Giảng Viên Truyền Bá Giáo Lý Trung Ương tại Thánh Địa Hòa Hảo. Bỗng được tin cô Ký Giỏi về viếng Tổ Đình.
Vốn sẵn tính hiếu kỳ, tôi muốn được biết cô Ký, vì tôi nghĩ cô chắc có nhiều duyên phước lớn mới được theo hầu Đức Thầy, và được Ngài quang lâm đến ngụ tại nhà cô trong thời gian truyền đạo và nhứt là muốn được nghe cô kể chuyện bên Thầy mà lúc nào tôi cũng khao khát được nghe. Ý đã quyết định nên chiều hôm ấy tôi rủ vài bạn nữ khóa sinh cùng đi, và định nghỉ đêm tại Tổ Đình để nghe cô kể chuyện.
Hình từ internet |
Khi đến nơi, chúng tôi chào hỏi, cô cháu được biết nhau trong bầu không khí vui tươi. Tôi nói:
- Thưa cô Hai, chúng con từ trước đến nay nghe tiếng cô nhưng chưa gặp mặt, hôm nay mới được biết cô. Thưa cô, chúng cháu là kẻ sanh sau đẻ muộn, rất khao khát được biết những mẩu chuyện chung quanh Đức Thầy, mà cô là người có nhiều duyên phước nên được hầu Thầy. Vậy tối nay chúng cháu xin ở đây một đêm, nhờ cô kể cho chúng cháu nghe nhiều mẩu chuyện suốt thời gian cô được theo Thầy.
Cô Ký tươi cười đáp:
- Ờ được, mấy cháu ở đây đi, cô kể hoài cũng được nữa. Tưởng gì chớ kể chuyện bên Thầy cô sẵn sàng lắm.
Thế là sau thời cúng tối, tôi bắt đầu đặt câu hỏi với cô Hai, giống như một nhà phóng viên tìm tin tức cho báo chí. Mở đầu câu chuyện, tôi hỏi:
- Thưa cô Hai, chúng cháu muốn biết nguyên nhân nào cô ở Bạc Liêu mà sớm gặp Đức Thầy để quy y? Cô cười nói:
- Ờ! Để cô kể lại cho cháu nghe, kỳ diệu lắm cháu ơi! Đâu phải khi không mà cô được gặp Đức Thầy để quy y đâu. Cháu biết không, cô là dân Tây, đâu có phải dễ tin Phật Pháp mà tu. Một bữa nọ cô nằm mộng thấy cha cô về rầy cô và nói
- Phật đã xuống thế rồi mà sao con không chịu tu? Nè cha cho con biết, nếu cứ mãi mê danh lợi thì sau khổ đừng than trách, ăn năn cũng chẳng kịp nghe con. Phật xuống thế kỳ nầy là cơ tận diệt, nếu không tu thì vĩnh viễn chịu đọa nghe con. Cô bị cha rầy quá tay, cô khóc nức nở và nói:
- Thưa cha! Con biết Phật đâu mà tìm, tu làm sao mà tu? Cha cô nói:
- Con đi theo cha sẽ gặp Phật.
- Thế là cô đi theo cha cô đến một cảnh giới xinh đẹp. Nhứt là một hồ sen rất to, dưới hồ có nhiều hoa đua nở. Chính giữa có một hoa sen thật lớn, có hào quang sáng rực, lại có một người tướng mạo xinh đẹp đứng trên đó. Cha cô nói:
- Nầy con hãy nhìn cho kỹ. Vị đứng tại hoa sen lớn đó là vị Phật đã giáng thế tại Việt Nam rồi đó con. Con nhớ tìm cho được vị nầy mà quy y. Nhìn kỹ nghe con!
Đức Thầy |
Cô dạ, dạ và chăm chú nhìn từ đầu cho tới chân. Khi tỉnh giấc, cô sờ vào gối thì biết mình đã khóc ướt gối, cô kể lại cho ông Ký nghe và xin ông để cô đi tìm Phật.
Vốn sẵn có duyên lành nên ông Ký chấp thuận. Thế là sáng ra cô kêu tài xế lái xe chở cô đi tìm Phật. Cô nghĩ, chắc Phật thì ở núi, thôi mình đi cạnh núi. Con đường đi từ Bạc Liêu dài lên, đi tới đâu cô cũng hỏi thăm chỗ nào có vị linh thính hoặc kỳ hạnh cô đều đến gặp mặt, coi phải là vị Phật mình được thấy trong mộng không.
Trải ba ngày cô đi tới Châu Đốc, có người chỉ ở Tân Châu có ông Đạo linh lắm. Cô không đi núi, liền cho xe thẳng về Tân Châu. Khi đến nơi, gặp ông Đạo đó cũng không phải. Lòng cô buồn bã lắm. Hỏi thăm người ta chỉ ở Hòa Hảo có ông Đạo còn trẻ mà sáng suốt và có nhiều đặc điểm thoát tục. Nghe đến ông Đạo Nầy, cô thấy lòng mừng khấp khởi và nôn đi tìm coi có phải không.
Ghé chợ mua ít trái cây rồi đi thẳng tới Hòa Hảo. Khi xe gần đến Tổ Đình, khiến cô không ngồi yên, như mình sắp gặp cha mẹ chết đi sống lại. Gần tới chợ Mỹ Lương là cô ngồi ló đầu ra ngoài để tìm kiếm. Có lẽ Đức Thầy đã biết nên Ngài ra đứng tại cửa ngõ đưa mắt nhìn ra đường. Bỗng cô hô lên cho xe ngừng lại, vì đã gặp Đức Thầy, người mà cô đã thấy đứng trên hoa sen trong mộng. Cô bước xuống xe làm lễ Đức Thầy, được Thầy nghiêng mình đáp lễ. Lén nhìn Thầy từ đầu đến chân, quả đúng rồi, vị Phật mà mấy ngày qua cô hằng tìm kiếm. Cô khóc nức nở, dù rán kềm cũng không được, cô khóc thật lớn và tủi tấm tức tấm tưởi, làm cho chú tài xế và mấy người chung quanh chẳng biết sự gì. Biết mình là vợ một thầy Ký mà khóc om sòm như con nít cũng kỳ quá, nhưng không làm sao nín được, cô phải ôm mặt chạy tuốt vào nhà bếp, nhưng vẫn khóc càng lớn hơn, đến đỗi Bà Cồ, nội Tổ của Đức Thầy ở nhà trên cũng nghe, nên bà hỏi:
- Ai làm gì mà khóc dữ quá vậy?
Đức Thầy cười nói:
- Cháu ông Lưu ạ!
Rồi Đức Thầy bước xuống nói:
- Thôi chớ, khóc hoài sao!
Con ơi! Tự nhiên cô nín như chưa hề khóc. Liền đi rửa mặt và ở lại đây mấy ngày để nghe Pháp và quy y.
Thuật theo lời cô Tu Sĩ Võ Thị Đồng.
==========
Trên đời cũng có nhiều chuyện kỳ lạ nhiệm mầu...
Đây là giai đoạn cuối nên các chư Phật Bồ Tát luôn tìm cách đưa chúng ta về bến giác để tu hành, mặt khác là thoát khỏi đại nạn phía trước...
Con Phật, Phật dắt
Con Ma, Ma dìu
Nam mô A Di Đà Phật