Có người họ Nguyễn tên An
Lót thêm tự Hải lại càng thêm hayBé nay bảy tuổi thơ ngay (ngây)
Nhưng mà mắc bệnh chẳng hay chút nào
Cuối đời sức khỏe tiêu hao
Nguyện rằng phút chót mẹ nào giúp con
Lấy đem giác mạc cho tròn
Tròn tình vẹn nghĩa nhân còn thế gian
Con đi nhưng nghĩ chứa chan
Giúp người sáng mắt mênh mang dạt dào
Tạo nên tiếng gọi đồng bào
Nghĩa nhân còn quý hơn nào sánh đâu
Gieo vào tâm trí bấy lâu
Người người thấy đấy nhiệm mầu tấm gương
Cùng nhau nương tánh hiền lương
Đẹp Đời đẹp Đạo con đường chúng sanh.
________________________________
Nhân bé Nguyễn Hải An hiến giác mạc cứu người sáng mắt nên sáng tác bài thơ này.
Tự nhiên chợt nhớ đến cô Phan Thị Bích Hằng, người chuyên tìm mộ liệt sĩ, cũng có lần cô thấy có một vong em bé có ánh sáng hào quang và tươi tắn hơn những người xung quanh, thắc mắc cô hỏi và được giải đáp là do em bé kia đã hiến cơ thể của mình cho người khác trước khi chết, nên mới có hào quang và ánh sáng như thế.
Và đây Nguyễn Hải An là một tấm gương.
_______________________Nam Mô A Di Đà Phật