Đạo và Y: Bỏ Nghề
29/10/2019
29/10/2019
--------------------
Gặp lại người anh kết nghĩa, chúng tôi có một bữa chay gia đình đầm ấm. Qua trò chuyện, vợ chồng anh ta có kể câu chuyện như thế này:
Có bệnh 1 bệnh nhi khoảng 2 tuổi, em bị sốt cao co giật, được đưa vào bệnh viện địa phương. Thường thì sau co giật bé sẽ trở về bình thường. Tuy nhiên may mắn không đến, bé bị hôn mê. Điều trị ở bệnh viện tỉnh chưa ổn, bé được chuyển lên Sài Gòn điều trị. Người nhà đầy lo lắng. Bác sĩ tư vấn cho gia đình khả năng bé sẽ bị tổn thương não vĩnh viễn. Tuy nhiên hy vọng vẫn còn. Cha mẹ bé khóc rất nhiều.
Có người khuyên nhủ gia đình cầu nguyện Ơn Trên. Họ vẫn chưa có niềm tin. Tuy nhiên, đứng trước tình thế nặng nề này, họ chẳng còn đường nào khác là cầu nguyện. Gia đình vào chùa cầu nguyện. Ông của bé làm nghề giết gia súc không tin. Ông tuyên bố nếu cháu ông hết bệnh mà ra viện hoàn toàn bình thường thì ông bỏ nghề. Lời thề buông ra. Sau khoảng 1 tuần ở Sài Gòn điều trị, bé ra viện vói một cơ thể hoàn toàn bình thường. Người bạn của tôi nói, bé nó ra viện giống như bệnh lý sốt thông thường, vào điều trị rồi vài ngày về, chẳng thấy gì là nghiêm trọng cả.
Trên đời có nhiều chuyện nhiệm mầu, cũng là cơ duyên cho người ta quay về Phật tánh của mình, từ bỏ nghiệp xấu. Ông của đứa bé đó nhờ cơ duyên này mà bỏ được nghề.
-----------------------
Tôi lại nhớ đến câu chuyện của một đồng tu kể về người quen của mình. Số là vầy, anh ta là tay chuyên đi soi nhái, bắt ếch kiếm sống. Hôm nọ trời mưa, nên đảm bảo sẽ có rất nhiều ếch. Anh chuẩn bị đồ nghề đi bắt. Người soi nhái thường dùng cây chĩa 3 dài, trên đầu anh thì đeo cái đèn sử dụng bình ăc-uy. Khi gặp êch nhái sẽ chiếu đèn vào, rồi phóng chĩa. Phóng phát nào trúng phát đó, chuyện trật gần như là không có. Tuy nhiên hôm nay anh ta lại gặp sự việc hy hữu. Một con ếch rất to, to hơn những loại bình thường mấy lần. Anh ta rất vui vì có con ếch thế này. Chiếu đèn thẳng vào, ếch nằm yên, chĩa 3 được phóng ra... hụt, lần thứ nhất. Quá bất ngờ, con ếch to như thế sao hụt được. Lấy lại chĩa, anh phóng 1 nhát nữa, lại hụt. Anh đứng sững người, rút chĩa lần nữa. Anh nói lần này hụt nữa là bỏ nghề, chĩa 3 lại được phóng ra, kết quả hụt. Anh bẻ cây chĩa. Bỏ nghề luôn từ đó. Đem câu chuyện của mình kể cho mọi người nghe. Mọi người nói, anh được chư Thần nhắc nhở rồi, khuyên anh quay về Đạo tu hành.
--------------------
Mẫu chuyện bên Thầy
Không Thọ Thực Ba Nhà
(Theo lời ông Lê văn Lưu ngày 22 tháng 9 Tân Tỵ (1941). Chính ông được nghe ông Cao Bá Hấn thuật lại)
Ông Cao Bá Hấn là tín đồ thường gần gũi Đức Thầy với nhiệm vụ thơ ký. Một hôm ông Hấn ngỏ ý hỏi Đức Thầy về vấn đề xử thế tiếp vật. Phải làm thế nào cho đúng với tư cách của người tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo, và nên giao tiếp với những hạng người nào trong xã hội?
Lúc ấy đến buổi dùng cơm. Đức Thầy nghiêm nghị nhìn ông Cao Bá Hấn phán dạy:
- Tôi cấm ông không được dùng cơm ở ba nhà.
Ông Hấn ngạc nhiên nói:
- Bạch Thầy, có biết bao nhiêu nhà trên đất này, Thầy cấm có ba nhà thì làm sao con tránh.
Đức Thầy dạy:
- Ông nhớ nghe, ba nhà là: Một, nhà buôn bán súc vật; hai, nhà chuyên nuôi súc vật; ba, nhà làm nghề hạ bạc (chài, câu, lưới bắt tôm cá)
Thời gian ít lâu sau, ông Cao Bá Hấn ghé thăm nhà một người bạn làm nghề đóng đáy (giăng lưới chận cá dồn lại để bắt ở sông hay rạch). Ở mãi mê trò chuyện khá lâu, đến buổi dùng cơm, gia đình dọn mâm lên mời ông dùng bữa. Ông chợt nhớ lại lời Thầy dạy, ông Hấn liền từ chối không dùng bữa.
Thấy hành động bất thường của ông, chủ nhà ngạc nhiên hỏi:
- Từ trước đến giờ mỗi lần anh ghé thăm, không bao giờ từ chối những bữa cơm thường nhựt. Hôm nay có điều gì phiền muộn, hay tôi có lầm lỗi gì chăng, mà anh lại từ chối với gia đình tôi vậy?
Ông Hấn xua tay đáp:
- Không! Không! Không có việc chi buồn phiền mà gia đình anh cũng không có gì làm tôi phật ý cả, chẳng qua tôi giữ theo lời Thầy cấm đó thôi.
- Thầy cấm thế nào? Ông chủ nhà hỏi.
Ông Cao Bá Hấn đáp:
- Thầy cấm tôi không được ăn cơm ở ba nhà. Một, nhà buôn bán súc vật; hai, là nhà nuôi súc vật; ba, là nhà làm nghề hạ bạc, mà nhà anh lại làm.
Chủ nhà nghe nói ngắt lời:
- Nếu Thầy đã cấm anh như vậy, tôi không ép. Nhưng anh là tín đồ Thầy, tôi cũng là tín đồ của Thầy, Thầy cấm anh, tôi cũng phải chừa nữa chớ. Thôi anh hãy dùng với tôi bữa cơm này, tôi hứa với anh sẽ không làm nghề này nữa.
Ông Hấn nghĩ, biết đâu Thầy dạy mình để hóa độ bạn này. Nghĩ xong ông liền nhận lời dùng cơm với gia đình. Người bạn và ông thầm khấn nguyện Đức Thầy sẽ chứng giám cho việc làm của mình. Thật thế, sau khi bạn của ông Cao Bá Hấn dùng bữa cơm xong, ông liền đem lưới, đụt ra. Lưới ông bằm to bằm nhỏ, đụt ông chặt bỏ ráo trơn. Xong ông xoay qua nói với ông Cao Bá Hấn:
- Thầy đã cấm mình không làm, mà mình để cho người khác làm thì mình cũng có một phần lỗi lớn.
(Thuật theo lời ông Lê văn Lưu)
Nam Mô A Di Đà Phật