Chánh Đạo: Thông Điệp Nhắn Nhủ 2
Chiếc Kính
Tháng 12/2019
==========
Tôi được dì dượng 4 báo cho biết một tin rất quan trọng, câu chuyện như thế này:
Vào khoảng thời gian rằm tháng 10 Âm lịch vừa rồi, tại Tổ Đình xuất hiện một người nam lạ, vị này lần đầu tiên đến Tổ Đình, ông là Việt Kiều Pháp về Việt Nam và có việc rất quan trong phải ghé qua nơi đây. Vị này hỏi người có trách nhiệm cao nhất ở Tổ Đình là ai, ông cần gặp để trao lại di vật của ông nội ông. Người đàn ông từ Pháp về này chính là cháu nội của ông bác sĩ Tâm (hoặc Y sĩ) lúc trước làm ở bệnh viện Chợ Quán Sài Gòn thời Pháp thuộc, nơi mà Đức Thầy bị Pháp giam giữ. Bác sĩ Tâm chính là người điều trị cho Đức Thầy và cũng là người mang ly acid cho Đức Thầy uống trong mẫu chuyện Đức Thầy uống nước acid (xem câu chuyện này ở phần cuối).
Quay về câu chuyện ở Tổ Đình, theo lời yêu cầu của người cháu nội này, buổi gặp mặt được diễn ra kín đáo, gồm ông và 3 người quan trọng ở Tổ Đình là: Cô 4 (cháu Đức Thầy), chú 7 và ông Từ già chăm sóc Tổ Đình. Người cháu nội này trình ra 2 món bảo vật:
- Bảo vật thứ 1: là những tờ giấy mà Đức Thầy ghi lại quá trình Thầy sống mở Đạo dạy đời với bút tích của Đức Thầy.
Hình từ internet |
- Bảo vật thứ 2: là chiếc kính (không rõ kính lúp hay kính soi gương hay kính gì khác). Người cháu nói rằng, Đức Thầy khi xưa có gởi cho Bác sĩ Tâm một chiếc kính, Thầy căn dặn bác sĩ Tâm cất giữ cái kính này cẩn thận đến đời con và đời cháu, khi nào chiếc kính này đổi màu và có dợn sóng thì lập tức mang về Tổ Đình gấp, báo cho mọi người biết là Đức Thầy sắp về. Người cháu cất giữ cẩn thận chiếc kính này, hiện tại chiếc kính đã đổi màu và có dợn sóng nên ông ta lập tức mang nó về đây gấp. Ngoài ra ông ta còn nói tiếp lời căn dặn của Đức Thầy về chiếc kính: người nào có duyên khi nhìn vào chiếc kính này có thể thấy được những biến cố xảy ra trong tương lai. Hiện tại chiếc kính được giữ kín đáo tại Tổ Đình, không cho nhiều người biết, tránh chuyện không tốt xảy ra.
(Tôi là một trong số may mắn được biết thông tin này, ngoài ra tôi còn biết thêm trước đây cô 4 còn giữ một báu vật của Đức Thầy do một người khác nữa mang đến, tuy nhiên cô cất giữ rất kín không cho ai xem, lý do thì không ai rõ, có lẽ để tránh các việc không tốt xảy ra)
____________________
Theo lời kể lại: Trong thời gian Đức Thầy bị Pháp giam giữ ở bệnh viện Chợ Quán, mỗi ngày ông bác sĩ Tâm đến thăm và khám cho Thầy đều mang bút và 1 tờ giấy kèm theo. Mỗi lần như thế Thầy viết ra đưa cho ông mang về cho vợ ông ta cất giữ. Sau một thời gian, các sấp giấy ráp lại, tất cả rất logic và mạch lạc. Vợ bác sĩ Tâm đem đóng thành cuốn. Đó chính là Sấm Giảng quyển 5 dạy về pháp tu Tịnh Độ.
____________________
Chuyện Bên Thầy
ĐỨC THẦY UỐNG NƯỚC ACID
Vào khoảng cuối năm Canh Thìn nhà cầm quyền Pháp dời Đức Thầy đến nhà thương Chợ Quán. Chúng ác tâm muốn ám hại Đức Thầy bằng cách ném đá giấu tay.
Một hôm tên quan Ba Pháp kêu Bác Sĩ Trần văn Tâm mà trao ly nước acid bảo cho Đức Thầy uống. Ông Tâm tiếp ly nước acid, đến gần Đức Thầy rồi nhìn ly thuốc độc ấy, có vẻ buồn vô hạn. Ông dư hiểu là không một ai có thể uống một phần mười của ly thuốc này mà sống được, nên ông không nỡ xuống tay, nhưng cũng không có cách nào cãi lịnh của kẻ cường quyền. Đức Thầy muốn cởi mở sự khổ tâm của ông Tâm, liền tươi cười bảo:
– Ông đem thuốc bổ cho tôi uống đấy à? Được! Cứ đưa tôi uống.
Vừa nói Ngài đưa tay tiếp nhận ly acid, ông Tâm miễn cưởng đưa cho Thầy, với một tâm hồn đau khổ hiện ra mặt.
Uống xong Đức Thầy nằm ngủ một giấc. Thức dậy nhìn ông Tâm và cười nói:
– Bác sĩ cho tôi ly thuốc bổ khi nãy thấy trong mình tôi khỏe quá.
Ông Tâm rất đỗi ngạc nhiên và kính phục Ngài vô cùng, thật ngoài sức tưởng tượng của nhà khoa học. Còn đang miên man suy nghĩ thì Đức Thầy kêu ông Tâm nói tiếp:
– Bác sĩ, ông đi trị bịnh cho người ta chớ vợ của ông ở nhà đang mắc bịnh nan y, chẳng những ông không trị được, mà các Bác sĩ khác cũng đều bó tay. Thế nên tôi không nỡ uống hết, mà còn chừa lại một phần tư đây, ông cứ đem về cho vợ ông uống thì mạnh liền chứ không sao đâu.
Vì quá khâm phục Đức Thầy, ông Tâm liền tiếp nhận ly nước acid đem về. Đứng bên cạnh giường bịnh của vợ, ông gọi:
– Bà ơi! Ngủ thức?
Với giọng nói yếu ớt mệt nhọc, bà Tâm trả lời:
– Thức!
– Thuốc đây bà uống đi!
Bà Tâm vừa đưa tay nhận thì ông Tâm giựt lại. Với giọng nghẹn ngào ông nói:
– Bà ơi! Giữa tình nghĩa vợ chồng, từ khi bà lâm bịnh đến nay, tôi cũng hết lòng lo chạy chữa, nhưng kết quả chỉ thất vọng mà thôi. Hôm nay tôi đi làm việc, vừa chứng kiến cảnh kỳ lạ. Bà biết ly này là ly gì không? Không đợi bà trả lời, ông nói:
Hình từ internet |
– Đó là nước acid!
Bà Tâm lặng lẽ nhìn chồng để chờ nghe rõ câu chuyện, ngừng một lúc ông tiếp:
– Bà biết không, hồi sáng này, tên quan ba Pháp đưa ly nước acid, bảo tôi phải cho ông Đạo ở tỉnh Châu Đốc, thôn Hòa Hảo phải uống, mà chúng bảo là bịnh thần kinh, nhưng theo dõi ông, thì tôi không thấy ông bịnh chút nào cả, chỉ thấy ông có một phong độ khả kính, những nét thông minh và sắc thái vượt hẳn người thường. Ngoài những điểm ấy ông lại làm nhiều việc tôi nghĩ không phải là hạng phàm tình. Bà biết không, khi ông uống nước acid vô chẳng những ông không chết như kẻ khác, còn cho là bổ khỏe và biết là ở nhà Bà bị bịnh nan y, bảo tôi đem về cho bà uống sẽ hết. Nhìn vợ, ông Bác sĩ tiếp, ai cũng biết thứ này là thứ giết người, nhưng bịnh của bà thì tôi thấy không thể sống được nên tôi muốn cho bà uống, may ra Trời Phật nhỏ phước cho bà hết bịnh thì hạnh phúc biết bao. Vì tôi tin rằng ông Đạo ấy là bậc Tiên Phật thị hiện để cứu khổ cho gia đình mình. Tuy nhiên, cầm ly thuốc độc đưa cho bà, tôi thấy lòng còn lo sợ. Vậy theo ý bà thì sao? Cho tôi biết với!
Bà Tâm tỏ vẻ vui tươi:
– Nếu vậy ông cứ đưa tôi uống đi, có lẽ Trời Phật ban phước cho gia đình ta. Tôi uống ly thuốc này có chết cũng vui, chớ ông nghĩ coi, sống làm chi để kéo dài sự đau khổ cho thân mình luôn cả chồng con. Thà uống, theo tôi thấy đây là cơ hội ngàn năm một thuở, nếu có chết linh hồn cũng được an vui.
Nói xong bà Tâm tiếp lấy ly thuốc đưa lên trán khấn nguyện rồi uống vào, trong khi ông Tâm nhìn vợ có vẻ bồi hồi lo sợ. Một lát sau ông hỏi vợ:
– Có gì lạ không bà?
Bà Tâm nói:
– Thấy khỏe lắm, bịnh của tôi giảm nhiều rồi.
Ông Tâm mừng rỡ vô hồi. Rồi sau bà Tâm hoàn toàn lành bịnh hẳn.
Thuật theo lời Ông Lê văn Phú.
* Lời phụ chú của nhóm kết tập: Về việc Đức Thầy uống nước Acid, có một vài người chứng kiến và xác nhận, đó là con ông Thầy thuốc Tâm đang cư ngụ tại Pháp Quốc và cháu ngoại cô Ba Bắc (cô Ba Bắc là người đã chăm sóc cho Bà Thầy thuốc Tâm trong lúc Bà đang bệnh) Con ông Thầy thuốc Tâm và cháu ngoại cô Ba Bắc có đến Hội Quán Miền Nam California xác nhận việc Đức Thầy uống nước Acid.
==========
Nam Mô A Di Đà Phật